Chương 3

Thẩm Trăn sợ hãi đến mức hét lên thành tiếng, sau đó chạy ra khỏi cửa bằng đôi chân trần của mình.

Trong lúc hoảng hốt, dường như Thẩm Trăn đã đυ.ng phải một cái gì đó, y chỉ nghe " y da" một tiếng, tiểu thái giám bị Thẩm Trăn đυ.ng ngã xuống đất, gã ôm đầu hét lớn: "Thẩm Trăn! Ngươi chạy loạn cái gì!"

Thẩm Trăn mở mắt ra, lúc này y mới phát hiện mình đυ.ng phải một người, sau khi nhìn thấy người nọ, y lập tức thở phào nhẹ nhõm, toàn thân thả lỏng, ngồi lên người tiểu thái giám.

Thẩm Trăn vỗ nhẹ vào ngực mình, tự lẩm bẩm: "May mà không có ma."

Khuôn mặt trắng nõn của tiểu thái giám đỏ bừng, cặp mông to tròn mềm mại của Thẩm thiếu gia đang nằm giữa đũng quần không thể nhìn thấy của gã, yết hầu của gã cũng âm thầm trượt lên trượt xuống, gã vươn tay đè lên cặp mông của Thẩm Trăn với dụng tâm xấu xa, sau đó gã nâng y lên.

"Ngươi mau đứng dậy đi, ngươi chết chắc rồi!" Gã cố ý lớn tiếng nói năng thô lỗ với Thẩm Trăn, sợ bị Bùi Tịch đang đứng ở bên cạnh phát hiện ra đầu mối gì đó.

"A! Xin lỗi, ta không cố ý."

Thẩm Trăn nhanh chóng đứng lên, sau khi xoay người lại, y liền nhìn thấy khuôn mặt như ngọc của Bùi Tịch, y nhất thời bị dọa giật mình, lúc nhìn thấy y sắp ngã xuống một lần nữa, tiểu thái giám cũng đã chuẩn bị xong tâm lý rằng mình sẽ làm đệm thịt cho y, nhưng sau khi gã nhắm mắt chờ đợi một lúc lâu, gã vẫn không cảm nhận được có người ngã xuống, lúc mở mắt ra, gã chỉ thấy Bùi Tịch đang

ôm lấy thắt lưng cường tráng của Thẩm Trăn và ôm y vào lòng.

Thẩm Trăn được Bùi Tịch kéo vào trong ngực, hai tay đặt trên ngực hắn, y nhỏ hơn Bùi Tịch khoảng mười tuổi, vóc dáng cũng thấp hơn một chút, y phải ngẩng đầu nhìn Bùi Tịch.

Mái tóc dài đen nhánh như lông vũ bị dựng lên thật cao, chỉ có vài sợi tóc lòa xòa trước trán. Ngũ quan của Thẩm Trăn mềm mại dịu dàng, có lẽ là y giống mẫu thân nhiều hơn một chút, lông mày thanh tú xinh đẹp có một tia lạnh lẽo bao phủ; đôi mắt đen láy sáng ngời, giống như ngôi sao trên trời; chỉ là sắc mặt của y quá nhợt nhạt, mang đến cho người khác một vẻ đẹp ốm yếu bệnh trạng.

"Bùi ... Bùi công công." Thẩm Trăn đỏ mặt ngập ngừng nói.

Lúc này tiểu thái giám ở bên cạnh cũng không sợ bị Bùi Tịch trừng phạt, gã tức giận nói: "Đồ ngốc! Ai dạy ngươi gọi như vậy, ngươi nên gọi là Cửu thiên tuế, có hiểu không!"

"A! Xin. . Xin lỗi, Cửu thiên tuế ... Ta không cố ý."

Một trận gió lạnh lập tức thổi tới, Thẩm Trăn chỉ mặc một chiếc áo mỏng, toàn thân của y run lên một cái, sau đó nhanh chóng hắt hơi.

"Vào thôi."

Thẩm Trăn gật đầu, tuy nhiên y vừa định bước đi liền bị Bùi Tịch ngăn lại.

"Sao ngươi không mang giày?"

"Quên ... Quên mất." Thẩm Trăn ngượng ngùng di chuyển hai chân, ngón chân co quắp, trong lúc nhất thời, y không biết nên đi hay không.

Bùi Tịch không cho Thẩm Trăn quá nhiều thời gian để suy nghĩ, hắn bế Thẩm Trăn lên, bước vào phòng một cách vững vàng, hắn nhẹ nhàng hất tay áo bào, khiến cho tiểu thái giám muốn bước vào lại nhốt ở ngoài cửa.