Chương 4

Tiếng thở dốc vang lên trong căn phòng chập chờn ánh đèn… Trên giường, một thiếu niên dáng người đầy đặn, làn da căng bóng, mồ hôi nhễ nhại đang ngồi đè lên dươиɠ ѵậŧ của một người thanh niên khác nhấp nhả liên hồi. Sehun gương mặt đỏ bừng, hơi nóng truyền đến tận mang tai, bên trong cậu như siết chặt lấy cái cán vừa to vừa dài của anh ta.

“Chết tiệt thật! Cậu bót quá đấy trưởng phòng Kang.”

“Tôi đã nói là anh sẽ hài lòng mà, nhưng tôi thì chưa đâu nhé”

“Thế thì không được rồi…”

Anh ta ngồi dậy, nhấc bổng người cậu lên, áp sát cơ thể vào người cậu khẽ thổi vào tai. Hơi thổi ấm áp làm Sehun giật bắn lên, lúc này thật sự như muốn bốc hỏa đến nơi rồi. Ngày nào cũng làm đi làm lại cái trò này nhưng vẫn rất hiệu nghiệm. Sehun cho rằng do thân nhiệt của Jihoon vốn rất cao thế nhưng phản ứng này có hơi quá so với tưởng tượng của cậu.

Đáp lại sự tự mãn của Sehun, Jihoon quỳ hẳn người lên nệm, hai tay Sehun ôm chặt lấy cổ của anh ta rêи ɾỉ một cách khó khăn: "Anh định làm cái quái gì thế?" Jihoon cứ thế đứng dậy, cái thứ đó càng lúc càng đâm sâu hơn vào bên trong, sắp chạm đến điểm nhạy cảm lại rút ra cọ cọ vào cặp đào đang đỏ ửng.

Sehun khó chịu rủa trong cuống họng, hắn ta đang làm cái quái gì thế? Sao đột nhiên lại rút ra rồi làm cái trò mèo này. Jihoon cười khúc khích, gương mặt cậu ta thật quỷ dị, rõ ràng là đang cố tình trêu ngươi cậu nhỏ kiêu kỳ đang hậm hực nhìn chằm chằm mình.

“Anh Hwang Jihoon! Anh điên rồi hả?” Con mèo nhỏ tức giận đến đỏ lựng cả người. Như bị giành lấy món đồ chơi yêu thích nên dãy đành đạch để được yêu chiều.

“Năn nỉ tôi đi Kang Sehun, cậu muốn gì tôi cũng chiều cậu tất.” Anh ta lại cái điệu bộ cười khảy đó khiến cho Sehun tức đến rưng rưng nước mắt.

“Jihoon Hyung… năn nỉ anh đó, mau cho vào đi, làm em sướиɠ đi, giã nát cái lỗ hư hỏng này của em đi… áh hức!”

Người đàn ông kia lại tiếp tục chơi xấu, cậu bé đáng yêu vừa dứt câu anh ta liền đè cậu xuống giường, đâm vào đầy thô bạo. Lớp gai sần sùi trên bαo ©αo sυ cạ vào bên trong làm cậu buốt hết cả người. Liên tục sau đó là những lần nhấp đến ná thở, anh ta cứ động liên tục, Sehun đáng thương đã xuất ra những hai lần liên tiếp nhớp nháp hết cả người.

Trong khi cậu đã mệt rã rời thì người kia vẫn còn rất sung mãn, tiếng rêи ɾỉ của cậu mỗi lúc một mẫn cảm hơn khiến cho hắn rạo rực hết cả người. Jihoon vuốt ve cơ thể nõn nà dưới thân, liếʍ nhẹ đầu ngực đang se cứng, cắn nhẹ một cái làm cậu nấc lên. Cậu nhóc dâʍ đãиɠ này còn xỏ cả khuyên ngực, mặc cho nó đang sưng tấy, Jihoon vẫn liếʍ mυ"ŧ rất cuồng nhiệt.

“Hức… ưm dừng lại một chút áhh~” Sehun nấc lên từng hồi, đầu ngực cậu ngứa ngáy không tả nổi, chỉ cần anh ta chạm vào liền giật bắn mình.

“Cậu cứ xuất mãi thế này thì sẽ ngất đi mất.” Jihoon nói rồi mò tay lấy một chiếc ghim dài, ghim vào niệu đạo. Hiệu quả ngoài sức mong đợi, bên trong Sehun co giật liên tục, như muốn cắn đứt dươиɠ ѵậŧ của anh. Jihoon hưng phấn lại dập liên tục, đánh một cái chát vào cặp mông đang ưỡn lên hết cỡ khiến nó bó sát lại.

Sehun đã sướиɠ đến mức đầu óc quay cuồng, cậu chỉ còn biết thoát ra những tiếng dâʍ ɖu͙© trước sự tấn công dồn dập của anh ta. Jihoon cầm lấy dươиɠ ѵậŧ cậu mân mê trong tay, kẹp thêm một quả trứng rung khiến cậu phê bần bật. Những hơn mười phút hắn mới rút cái ghim ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ phun ra còn thêm cả nướ© ŧıểυ. Phía bên trong cũng đã được lấp đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ ấm nóng của Jihoon, chiếc lỗ bé xinh đã đỏ ửng lên như quả dâu chín.

Người đàn ông nhẹ nhàng bế cậu vào phòng tắm, lấy hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ bên trong ra, còn không quên thay toàn bộ chăn ra gối nệm. Sehun được mặc một chiếc áo sơ mi mới, qυầи ɭóŧ mới và được bế đặt lên trên giường. Cậu mệt mỏi thϊếp đi một lúc trong khi Jihoon gửi quần áo đem đi giặt sấy cấp tốc. Anh chàng tinh tế mang theo một chiếc áo sơ mi sạch sẽ cho tình nhân bé nhỏ, còn không quên mua một chiếc qυầи ɭóŧ mới khi trên đường đến đây.

Sau khi xong hết mọi việc, anh quay lại giường nằm ôm lấy cơ thể mềm mịn thơm tho đang ngủ ngoan ngoãn bên cạnh. Thật đáng yêu làm sao!

Sáng hôm sau, Sehun tỉnh dậy với cơ thể đã sạch sẽ và quần áo gọn gàng treo trên tủ. Khắp người cậu đau nhức, một đêm làʍ t̠ìиɦ thỏa mãn nhất từ trước đến nay của cậu. Nhưng hậu quả thật khôn lường, cậu đến đi đứng cũng cảm thấy vô cùng khó khăn. Bước đến bên cạnh quần áo đã được giặt ủi phẳng phiu, Sehun liền cảm thấy vô cùng vui vẻ. Anh ấy vẫn như thế, thật chu đáo và tinh tế đối với mình, dù cho đã rất nhiều năm trôi qua vẫn không thay đổi.

Cậu mặc quần áo rồi bước ra khỏi phòng, mùi cà phê len vào mũi cậu, một tách cà phê đặt trên bàn, bên cạnh còn có một dĩa sandwich và rau cải xào bóng lưỡng: “Cái này là của tôi hả?”

“Ừm” Jihoon gương mặt rạng rỡ ngồi ngay trước mặt mỉm cười đáp lại.

“Cảm ơn. Quần áo của anh, tôi giặt rồi đem trả sau nhé!”

“Không sao, em cứ đưa đây. Anh mang về giặt cho.”

“Em…”

“Ừ em. Mau ăn đi còn đến văn phòng.”

“Dạ.”

Sehun bước từng bước thật nhẹ nhàng ngồi vào bàn, ly cà phê vừa ý cậu, rau xào hương vị vừa phải, sandwich vừa mềm vừa thơm, duy chỉ có cái chỗ ngồi hôm nay có chút khó chịu… nhưng cậu đã ăn rất ngon miệng. Mặc dù cho anh ấy không biết nấu ăn, tay đầy vết xước, miếng gà được cắt lát một cách vụng về nhưng vẫn cho ra một thành phẩm không chê vào đâu được. Rất giống với bữa ăn vội vàng nào đó mà cậu đã từng nếm qua trước đây.

Thoáng thấy người trước mặt mỉm cười, Jihoon mải mê nhìn đến quên mất tách trà nóng trên bàn mà vô tình chạm phải. Anh giật mình nhìn xuống, mu bàn tay đã đỏ ửng vì nhiệt độ tách trà, thế này thì đúng thật là nóng bỏng mà.

“Hôm nay là ngày nghỉ mà anh vẫn đến văn phòng à?” Sehun lấy một cái khăn vải bọc vài viên đá rồi áp lên chỗ da bị bỏng lăn qua lăn lại. Người đàn ông có chút suýt xoa đáp lại cậu bằng cái gật đầu. Thật ra hôm nay công việc cũng không có gì nhiều, anh chỉ định đưa cậu ấy đến công ty thôi còn về phần anh thì có thể mang hết việc về nhà làm cũng được.

Mà nói mới nhớ, nay là cuối tuần, không biết trưởng phòng Kang bận chuyện gì mà phải lên công ty từ sáng sớm thế này. Cậu thiếu niên vừa có tài trí, vừa tràn đầy năng lượng, vô cùng thu hút này lại phải tìm nhân tình để an ủi bản thân. Người như cậu ấy chỉ cần vươn vai là đã có ngay vài tên đại gia bế từ sân vào đến giường. Cũng có thể do cậu ta yêu cầu cao về ngoại hình, hay tính cách, hay cậu ta cũng không thật sự muốn bước chân vào một mối quan hệ chăng?

“Anh nghĩ gì mà đăm chiêu thế?”

“À không, tôi chỉ đang nghĩ liệu mình có thể mời em bữa tối ngày mai không?”

Sehun bật cười, cậu chồm người đến đặt một nụ hôn lên đôi môi khô nứt nẻ của người kia. Cả hai lại ôm chầm lấy nhau, lưỡi của cậu quấn lấy đối phương, cứ mυ"ŧ liên tục đầy khao khát. Đến khi dứt ra vẫn không quên liếʍ nhẹ lên đôi môi kia, khiến nó trở nên mướt mát và căng mọng trở lại.

“Đây là câu trả lời của em.”

Nói rồi cậu bước đến bồn rửa tay dọn rửa hết chén bát cùng với nồi niêu mà anh ta đã dùng khi nãy. Khi mọi thứ đã xong xuôi, Sehun lại nhặt món đồ chơi ngày hôm qua cho vào ba lô rồi cùng người kia đi lấy xe bên dưới hầm. Dù đã được kỳ cọ sạch sẽ rồi nhưng mang mãi cũng chán, hôm nay phải thử một cái gì đó mới mẻ hơn…

Trong lúc đang cúi gằm mặt để xem xét mọi loại hồ sơ mà cấp dưới đưa lên, bao gồm cả văn bản đánh máy và văn bản phác hoạ. Sehun lại nghĩ đến một chuyện gì đó trông có vẻ rất thú vị. Cậu cầm máy lên ngay tập tức liên hệ với bên cửa hàng cậu đã trải nghiệm vài ngày gần đây để yêu cầu giao hàng cấp tốc trong hai tiếng nữa. Sau khi thanh toán hết hơn ba trăm nghìn won liền cảm thấy vô cùng hồi hộp đến nỗi phải dẹp điện thoại vào ngăn bàn để không chú ý đến nó nữa.

Đến trưa thì đơn hàng đã được giao đến. Vừa vào nhà vệ sinh Sehun liền vội vã xé toạc cái túi ra để xem sản phẩm bên trong. Một dương cụ giả có chế độ rung theo năm cấp bậc cùng một điều khiển tách rời. Thứ nhìn trông như cái remote tivi hay máy lạnh này chính là công cụ tăng giảm cấp độ cho máʏ яυиɠ.

Sehun từ từ đâm vào, nén từng tiếng rêи ɾỉ kỳ lạ cất lên, hai chân cậu cố rướn lên để có thể đâm vào sâu hơn chút nữa. Sau đó ra ngoài rửa sạch tay rồi đặt cái điều khiển ở một chỗ nào đó trong văn phòng. Để thêm phần kịch tính cậu đã chọn nhà ăn, nơi có rất nhiều người qua lại có thể táy máy vì cảm thấy tò mò.

Sau khi tất cả xong xuôi, cậu thiếu niên vui vẻ bước về phòng riêng để tiếp tục đống giấy tờ còn đang dang dở. Hiệu quả ngay lập tức đã ứng nghiệm, cơ thể cậu đã thật sự bị quấy phá một cách điên cuồng. Cái máʏ яυиɠ tăng giảm cấp độ liên tục khiến cho Sehun không tài nào kìm nổi âm thanh trong cơ thể. Lúc bấy giờ bên ngoài phòng truyền vào tiếng gõ cửa…

“Vào.đi.”

Cánh cửa dần hé ra, gã đàn ông to xác với gương mặt bặm trợn bước vào, theo sau là một tên khác trông cũng không khác gì mấy chỉ có điều nhìn có vẻ hiền lành hơn.

“Chúng tôi là bảo vệ được gọi đến để sửa điều hoà.” Nói rồi họ rút ra chiếc điều khiển mờ ám đó, Sehun lo lắng nhìn chằm chằm chiếc điều khiển đang trong tay hai gã kia. Bọn họ bấm liên tục hơn chục lần rồi lên tiếng: “Nhân viên than phiền rằng máy điều hòa đang rất lạnh thế nên họ muốn tăng độ lên. Thế nhưng cứ bấm mãi vẫn không ăn nhập gì cả. Chiếc điều khiển cũng không bấm được ở phòng của anh nên chúng tôi muốn kiểm tra máy lạnh một chút.”

“À được thôi.” Sehun đáp lại, nét mặt có chút khó coi. Tất nhiên là không được rồi vì nó vốn dĩ có phải điều khiển máy lạnh đâu mà.

“Anh trưởng phòng, phiền anh cho tôi mượn ghế anh đang ngồi để đứng lên…”

“Cho thế quái nào được chứ, khi nó vẫn đang hoạt động rất mạnh mẽ bên trong tôi.” Sehun thầm rủa gã trước mặt. Cậu đáp: “Anh cứ đứng lên bàn đi.”

Thế là hắn ta leo lên bàn của cậu, đập vào mắt cậu là cái thứ cộm cộm ngay đũng quần của gã ta. Cũng khá to, ước chừng phải gần bằng với cái của Jihoon, nhưng có vẻ hơi mùi. Cũng không trách được, đa số chỗ đó của mọi tên đàn ông đều sẽ có mùi, trừ khi được chăm sóc kĩ càng. Cứ liên tục bấm thử để xem nó đã hoạt động lại hay chưa, gã không hề chú ý đến người bên dưới đã đỏ bừng hết cả mặt. Khi gã cúi đầu xuống để kêu người kia đưa cho mình tua vít để lắp lại cái vỏ máy lạnh mới để ý hơi thở ấm phả vào hạ bộ của mình.

Gã ta cảm thấy có chút hứng tình, nhưng vẫn cố gắng kìm nén không để chuyện xấu hổ diễn ra trước mắt ban lãnh đạo. Cố gắng nhanh chóng hoàn tất mọi việc rồi chỉ đành đem cái điều khiển về phòng ban để thay pin. Nhưng khi scan lên internet, thứ gã nhận được là hình ảnh đồ chơi người lớn đầy dâʍ ɖu͙©. “Tên nứиɠ c*c nào đã mang cái thứ này vào công ty cơ chứ!” Gã chửi thầm trong đầu rồi bực dọc ném nó đi.