Chương 2: Công việc của một chuyên viên cấp cao tập đoàn

Muốn ném điện thoại đi quá.

Tôi học đại học không phải để trở thành một cái túi mua sắm, tôi lấy được bằng cấp cũng không phải để chuyên đi chùi đít cho mấy thằng nhóc não ngắn và lưu manh.

Nhưng tôi lại không có đủ dũng khí và lòng tự trọng để từ chối những việc vô lý như thế này.

Kìm nén cơn giận đang phun trào, tôi chạy đến trung tâm thương mại. Bởi vì tôi phải có mặt và chờ đợi trước khi phu nhân đến.

Hai chiếc xe lăn bánh đi vào bãi đậu xe Vip của trung tâm thương mại L.

Dù đã hơn 70 tuổi nhưng phu nhân luôn tự hào về làn da đẹp và thân hình thon thả mình dựa trên những nỗ lực của bản thân, sức mạnh của đồng tiền và kỹ thuật y học.

Nỗ lực và tiền bạc đã đầu tư chính là để cho người khác trông thấy.

Bà ta đi bốt và mặc một chiếc váy liền ôm bó sát người.

Những người già cùng tuổi không biết có cảm thấy ghen tị hay không thì tôi không biết, nhưng trong mắt của những người trẻ tuổi thì đó là một hình ảnh lập dị.

“Ôi trời, trưởng phòng Yoon! Anh đến sớm vậy?”

Tôi không nói gì mà chỉ cúi đầu chào. Bởi vì tôi đã trải nghiệm vô cùng nhiều, nói cười rạng rỡ sẽ biến thành bực dọc cáu gắt chỉ sau một thời gian rất ngắn.

Trang phục size 44 của thương hiệu Ý vừa mới ra mắt hôm nay, nếu bị chật dù chỉ một chút thôi thì e rằng sẽ bị bà lão này lật tung cả cái trung tâm thương mại.

Ba vệ sĩ nam và một thư ký nữ đi theo sau vị phu nhân của chủ tịch.

Tôi bám sát bên cạnh thư ký và hỏi khẽ.

“Lại có thêm một người đàn ông mới... Ai vậy?”

“Suỵt.”

Cô ấy lắc đầu nhẹ và nheo mắt lại.

“A ha.”

Trời đất, bà ta giống như một mụ điên dâʍ ɖu͙© vậy. Lại tìm đến đàn ông .

Hơn 70 tuổi rồi ,nhưng nếu nhìn vào mức độ ham muốn tìиɧ ɖu͙© mãnh liệt đó thì rõ ràng huyết thống của chủ tịch đều theo đằng ngoại.

Trong lúc chờ đợi thang máy chuyên dụng dành cho Vip đi lên thẳng khu mua sắm, phu nhân tỏ rõ sự khó chịu và bực dọc.

“Cái thang máy này người bình thường cũng được sử dụng sao? Biết rõ tôi đến mà còn như vậy?”

Lời nói đó là nói với tôi.

Mẹ kiếp, vừa nhận được điện thoại là tôi chạy ngay đến đây, làm gì có đủ thời gian để sắp xếp.

“Tôi sẽ xử lý ngay. Tôi xin lỗi ạ”.

Ngay khi tôi chạy ra ngoài, các vệ sĩ cũng bắt đầu mắng chửi nhân viên khu mua sắm. Tôi cũng phải hét lên gọi quản lý khu mua sắm.

“Hôm nay anh không nghe tin vị đó sẽ đến à? Anh có tỉnh táo không vậy?”

“Nhưng mà, anh là ai vậy...?”

Người quản lý có biểu cảm khá sợ hãi.

Cũng phải thôi, hình ảnh một bà lão không thiếu tiền với đám vệ sĩ vạm vỡ mặc đồ vest vây quay đang bước đi về hướng khu mua sắm, chỉ nhìn thôi cũng thấy sợ rồi.

“Tôi là trưởng phòng Yoon – thuộc trụ sở chính của tập đoàn. Vị đó là khách hàng VVIP của trung tâm thương mại của chúng ta, đồng thời cũng là phu nhân chủ tịch của tập đoàn Sunnyang. Tôi đã ra chỉ thị ngăn người thường ra vào mà anh không biết à? Bây giờ thì sao?”.

Cách làm này luôn được áp dụng.

Chức vụ quản lý sẽ mất đi và sự nghiệp cũng chấm dứt tại đây chỉ vì một sai sót đối với khách hàng VIP.

Một khách hàng sộp sẽ chi tiền bằng cả trăm khách hàng bình thường nên có thể chi phối số phận của người quản lý.

Người quản lý vội vã liên tục cúi đầu xin lỗi.

“Tôi xin lỗi, trưởng phòng Yoon. Tôi sẽ xử lý ngay ạ.”

Anh ta còn thậm chí còn không nghĩ rằng tôi là người của của tập đoàn Sunnyang. Anh ta tin tưởng tôi là nhân viên cấp cao của tập đoàn L.

Kết quả là, tất cả nhân viên của khu mua sắm đều được huy động để kiểm soát việc ra vào, vị phu nhân của chúng tôi cuối cùng cũng mỉm cười mãn nguyện bước vào bên trong gian hàng mua sắm.

Lúc này, tôi có thể nghỉ ngơi một chút. Tuy nhiên kể từ bây giờ, nữ thư ký của phu nhân sẽ phải nâng tất cả các giác quan đến mức siêu phàm.

Cô ấy phải đợi lệnh và nắm bắt chính xác thời gian, ánh mắt và bàn tay của vị phu nhân kia đang chạm vào bộ quần áo nào.

Mới chỉ khoảng 10 phút mà cô ấy đã cầm trên tay 3 bộ quần áo.

“Anh thấy sao? Bộ này đẹp chứ?”

“Thưa phu nhân,màu sắc có vẻ rất rực rỡ nên...”

“Tôi không hỏi anh.”

Phu nhân thẳng thừng cắt ngang lời nói của người quản lý rồi chuyển ánh mắt sang người đàn ông mới được nhận vào làm việc.

“Mr.Kim?”

Người đàn ông đẹp trai họ Kim chỉ mỉm cười nhẹ nhàng.

“Tôi không biết gì đâu, thưa phu nhân. Trang phục được phu nhân mặc lên người tất nhiên sẽ rất thời thượng.”

Gì cơ? Thời thượng á?

Tôi thực sự đã rất kìm chế , suýt nữa thì đã phì cười.

Một bà lão hơn 70 tuổi mặc quần áo sặc sỡ có phải là ăn mặc thời thượng không? Anh ta thật đúng là dám nói.

Tuy nhiên, có lẽ là vì lời khen có cánh của người đàn ông trẻ tuổi mà tâm trạng của phu nhân đã vui hẳn lên, bà ta cười một cách rạng rỡ. Lời khen từ miệng của một người đàn ông trẻ lại còn đẹp trai thì tất nhiên sẽ trở thành động lực tạo ra nụ cười của người phụ nữ.

“Phu nhân mặc thử xem. Nhìn có vẻ rất hợp với ngài?”

“Hay là vậy nhỉ?”

Phu nhân cầm bộ quần áo bước vào phòng thử đồ theo lời khuyên của chàng trai trẻ.

“Mr. Kim, Anh có thể giúp tôi một chút được không? Khóa kéo bị sít quá.”

Cứ tưởng là nghe nhầm chứ. Đang thay đồ mà lại gọi đàn ông à? Không phải là nên gọi thư ký nữ sao?

Suy đoán được chứng thực. Mr Kim đó không phải là vệ sĩ mà là một món đồ chơi mới của vị phu nhân này.

Món đồ chơi họ Kim mỉm cười và đi vào phòng thử đồ.

Ngay lập tức, giọng nói đầy nũng nịu của phu nhân vang ra từ phòng thử đồ.

“Á, thôi mà. Nhột quá đi.”

Các nhân viên của cửa hàng bắt đầu cười khúc khích, còn mặt của nữ thư ký thì đỏ bừng vì xấu hổ.

Tôi cũng xấu hổ đang muốn tìm cái lỗ nào để chui xuống.

Chết tiệt, vào ngày sinh nhật vợ mà tôi phải đứng canh giữ cho một bà lão như vậy sao!