Chương 6: Chó ăn phân

Thần Túc mới vừa bước vào trang viên của Mục gia liền bị cưỡng chế đẩy mạnh vào phòng tắm rồi tắm rửa thay quần áo. Trong lúc đó anh vẫn nhấn mạnh việc nửa đêm hôm trước mới vừa tắm qua ở hồ nước trong công viên, quần áo cũng giặt qua. Nhưng quản gia vừa nghe, nói thẳng thiếu gia sao lại có thể tắm ở trong hồ, vội vàng tắm nhiều hơn mấy lần! Sạch sẽ thoải mái thanh tân mà từ phòng đi ra, Mục Bắc Đông gọi anh vào phòng làm việc, đi lên liền cho anh một cái bậc thang.

“Nghe nói mấy ngày nay con tỉnh ngộ rồi?”

Thần Túc không biết nên trả lời như thế nào, mơ hồ ừ một tiếng.

“Đám tình nhân rối loạn của con ta đã cho người xử lí, nếu là còn dám đi tìm bọn họ, ta sẽ đánh gãy chân của con!”

“Vâng.” Thần Túc không sao cả.

Thấy anh không có phản ứng quá kích gì, Mục Bắc Đông rất hài lòng, cũng thuận thế đi xuống nói: “Nếu đã như vậy, vậy ở cùng một chỗ thật tốt với Tư Nhạc. Ta suy nghĩ một chút, sau khi đính hôn cơ hội hai đứa tiếp xúc quá ít, cho nên sắp xếp chiều nay con cùng tư nhạc cùng đi Án Lâm nhân cơ hội này bồi dưỡng tình cảm.”

Thần Túc mờ mịt hỏi: “Án Lâm là chỗ nào? Đi chỗ đó làm gì?”

Mục Bắc Đông nhíu mày nhìn chằm chằm anh một hồi lâu, nói: “Con thật không nhớ rõ? Án Lâm là một cái cảnh khu mà chúng ta và Kiều gia cùng hợp tác xây dựng. Thần túc, con nói thật với ba, rốt cuộc con mất trí nhớ thật hay là giả vờ. Chỉ cần con nói thật, ba không trách con có được không?”

Thần Túc sờ sờ mũi, nói: “Con thật đã quên vài thứ.”

Mục Bắc Đông vừa nghe, đột nhiên đứng lên, vừa muốn mở miệng lại ho không ngừng căn bản nói không nên lời.

“Ayy, ba đừng gấp.” Thần Túc tiến lên vỗ vỗ lưng Mục Bắc Đông.

Anh cũng có cha của mình, biết người này vừa thêm tuổi sức khỏe càng không tốt, càng không thể kích động. Trước kia anh phạm sai lầm, lão cha mắng anh, anh cũng không dám tranh luận, cha lấy gậy gộc đánh anh đi chăng nữa anh cũng không chạy, thành thật bị đánh. Tất cả là vì sợ thân thể như lá khô kia của lão cha tức giận đến mức biến xấu. Tuy rằng Mục Bắc Đông không phải cha ruột anh, nhưng nếu là bởi vì anh tùy hứng khiến cho ông bệnh nặng cũng là tội lớn.

Thần Túc nghĩ, dù sao chờ mười lăm tháng sau là anh liền có thể thừa dịp trăng tròn trở lại thế giới của mình. Cũng chỉ có hai mươi ngày, phối hợp với Mục Bắc Đông qua thời gian này thì có làm sao? Chỉ cần là không phá hỏng quy củ thủ nghèo của anh, còn lại muốn sao cũng được cả.

Vì thế anh nói: “Con chỉ là tạm thời quên, hẳn là sau này có thể nhớ lại. Mấy ngày nay ở bên ngoài con thường ngẫu nhiên nhớ lại một số chuyện chỉ là có chút mơ hồ thôi, ba cứ cho con chút thời gian.”

Ông nhẫn nại mấy ngày, mười lăm tháng sau là con trai ông có thể đã trở lại.

Mục Bắc Đông nghe xong, cảm xúc quả thực ổn định không ít. Cảm thấy sau khi con trai mất trí nhớ, tựa hồ nghe lời hơn nhiều, không tranh luận cũng không phản nghịch, nói chuyện còn có thương có lượng. Phúc họa tương y, không chừng đây là cơ hội tốt để con trai trưởng thành.

“Chờ sau khi con từ Án Lâm về, nếu là còn nghĩ không ra thì đi bệnh viện kiểm tra.”

Thần Túc nghĩ, thật hy vọng sẽ ở Án Lâm cho đến mười lăm tháng sau.

Buổi chiều, anh bị tài xế đưa đến sân bay, nhờ sự trợ giúp của trợ lý bước lên máy bay. Dọc theo đường đi anh đều mặc niệm Vô Lượng Thiên Tôn trong lòng. Sau khi nghe được giá máy bay, nội tâm anh là cự tuyệt, này quá tốn tiền! Nhưng nếu không ngồi máy bay mà đạp xe đạp của anh đi, xa đã không nói, còn có khả năng khiến Mục Bắc Đông tức hộc máu. Ngự kiếm phi hành sẽ rất nhanh, đáng tiếc chỉ có hồn phách anh xuyên qua, bội kiếm không ở trên tay.

Ước lượng một chút, anh thầm nghĩ: “Hòa thượng còn có đôi khi tự niệm rượu thịt trong lòng, ta vì người khác khỏe mạnh nên mới ngồi máy bay, Minh Vương hẳn là sẽ không trách tội ta.”

Khoang hạng nhất, bên cạnh anh chính là vị trí của Kiều Tư Nhạc, bất quá người mới vừa đến đây với không mặt lạnh, cực không tình nguyện ngồi ở bên cạnh Thần Túc.

Thần Túc nhỏ giọng lẩm bẩm: “Còn nói từng người trở về thuyết phục ba mẹ, xem ra anh ta cũng không thành công.” Nếu là thành công, còn có thể nghe theo sắp xếp đi Án Lâm?

“Ngươi đang nói cái gì?” Kiều Tư Nhạc không có thể thuyết phục ba, còn bị bắt cùng nhau đi công tác với Mục Thần Túc, vốn dĩ đã giận, nghe được anh lẩm bẩm càng tức giận hơn.

Thần Túc thực thức thời lắc đầu: “Không có gì, tôi nói là đến cũng vội vàng đi cũng vội vàng, không bằng thích ứng trong mọi hoàn cảnh.”

Kiều Tư Nhạc trừng anh một cái, thầm nghĩ: Bệnh tâm thần.

Máy bay cất cánh, vững vàng bay lên.

Kiều Tư Nhạc càng nghĩ càng giận, nhịn không được hỏi: “Ngày hôm qua anh không phải nói là chuyện từ hôn anh không ý kiến sao? Đây là đổi ý hay mất trí nhớ rồi?”

Thần Túc đang suy nghĩ xem máy bay bay nhanh hơn hay ngự kiếm phi hành nhanh hơn, anh cào cào lông mày, thương lượng hỏi: “Chuyện từ hôn... có thể để một thời gian nữa lại nói hay không?”

Chờ Mục Thần Túc thực sự trở về giải quyết chuyện này được không? Đến lúc đó đừng nói từ hôn, anh với anh ta cả đời không qua lại, ta cũng không ý kiến. Dù sao Mục Bắc Đông không thể bị ta tức chết, nhưng có thể bị con của hắn tức chết.

Kiều Tư Nhạc hỏi: “Một thời gian nữa là bao lâu?”

“24 ngày.” Thần Túc trả lời vừa dứt khoát vừa chính xác.

Kiều Tư Nhạc hồ nghi nhìn Thần Túc một cái, không biết 24 ngày này rốt cuộc có ý nghĩa gì. Nhưng bây giờ anh cũng không có cách khác, chỉ có thể đi một bước tính một bước, nếu sau 24 ngày Mục Thần Túc vẫn không đồng ý từ hôn, cùng lắm thì anh lại rời nhà trốn đi, chơi trò mất tích với ba.

“Được, anh nói...” Anh vừa muốn nói cái gì đó với Mục Thần Túc, lại phát hiện người này đôi mắt thẳng lăng lăng mà nhìn về phía trước bên trái. Kiều Tư Nhạc nhìn theo ánh mắt ấy thấy một tiếp viên hàng không yểu điệu đang cong eo giúp một hành khách khóa đai an toàn. Góc độ này nhìn qua, càng hiện đường cong lồi lõm thướt tha. ""Chó không đổi được tính ăn phân, nếu không phải bận tâm tôi ở đây khẳng định anh ta đã sớm nhịn không được đi lên trêu ghẹo người ta rồi"", Kiều Tư Nhạc nghĩ.

“Cùng tôi đi công tác, khẳng định rất buồn chán đúng không?” Kiều Tư Nhạc cười lạnh hỏi.

Đôi mắt Thần Túc như cũ nhìn chằm chằm phương hướng kia, thất thần nói: “Hả, cái gì?”

Kiều Tư Nhạc khinh thường nói: “Hỏi quân có thể có bao nhiêu sầu, đúng như thái giám dạo thanh lâu.”

Nói xong anh mang lên bịt mắt nghỉ ngơi, nhắm mắt làm ngơ.