Chương 3

Sở Ngôn mặc áo ngủ lụa màu trắng, đứng trước cửa sổ nhìn ngắm những cảnh vật ngoài cửa.

Trời nắng gió nhẹ, khuôn viên bên dưới là những đoá hoa đang nở rộ. Đàn bướm xinh đẹp đủ loại bay lượn tìm mật, cây cối khe khẽ đung đưa.

Sở Ngôn nằm bò trên bàn trà, đôi mắt mơ màng nhìn về phía xa xăm...

Cậu đã ở đây gần một năm rồi.

Thật không thể tin được mà, thời gian trôi cũng thật nhanh, chưa kịp thưởng thức thế giới này cho tử tế thời gian đã thoăn thoắt trôi đi nhanh như vậy.

Sở Ngôn sờ chiếc bụng nhỏ đã hơi nhô lên của mình, ánh mắt mờ mịt hoang mang.

Dạo này cậu rất hay buồn nôn, lúc thì chán ăn lúc thì ăn rất nhiều, thèm chua, ghét mùi dầu mỡ... Cậu cũng trở nên nhạy cảm quá mức.

Cậu không cần đi khám cũng biết bản thân đã mang thai rồi.

Với thể chất này cộng thêm đã học khoá sinh lý, cậu khẳng định cậu đã mang thai.

Bụng nhỏ vang lên tiếng "ọt ọt" rõ to, Sở Ngôn ngồi dậy vỗ vỗ bụng mình.

Cậu nên kiếm cái gì đó để ăn thôi.

Sở Ngôn mở tủ quần áo, lấy chiếc áo khoác rộng lớn quá mức khoác lên người, lúc này cậu mới hài lòng xuống tầng.

Áo khoác mang mùi hương của nam nhân khiến cậu rất an tâm, cũng an ủi cho bé con trong bụng đang nhớ thương cha nó.

"Lần đầu tiên ông chơi lâu như vậy đấy."

Sở Ngôn ở khúc cầu thang khẽ khựng bước chân. Hình như phòng khách có người đến, cậu loay hoay không biết nên đi xuống hay quay về phòng nữa.

Bởi Tăng Bắc đã nói, không cho phép cậu xuất hiện trước mặt người khác.

"Thú vị thôi."

Giọng nói hơi trầm trầm quen thuộc cất lên.

Sở Ngôn không nhịn được khẽ cong môi cười.

"Thú vị á? Chậc, ông nói thật đi, ông yêu cậu nhóc đó rồi phải không?"

Người đàn ông hơi trầm ngâm, nói rằng:"Yêu? Ông nghĩ người như chúng ta nên có tình yêu à?"

"À à hiểu rồi, Vật Nhỏ nhà ông chỉ là món đồ chơi, ông chỉ muốn nhốt cậu nhóc làm của riêng chứ gì?"

"Nhưng mà... Cậu nhóc là người song tính, thế có ổn không?"

Người đàn ông nhả khói, chậm rãi nói:"Ý ông là "mang thai" đó à?"

"Ừ, song tính cũng có khả năng mang thai. Vả lại không phải ông rất ghét bạn tình mình dính bầu à?"

"Không cần lo, xác suất nhỏ lắm, có lẽ cậu nhóc sẽ không mang thai."

"Nếu không phải thì sao?"

Sở Ngôn nắm chặt tay, cứng đờ đứng ở khúc cầu thang. Cậu rất sợ nghe phải từ mình không muốn nghe nhất.

"Phá thôi." Giọng người đàn ông rất hờ hững.

"Ha ha ông vẫn giống như ngày nào nhỉ?" Người kia cười phá lên, "À, tôi mới tìm được một cậu bé rất ngọt nước ngoan ngoãn hiểu chuyện hơn "món đồ chơi" kia của ông nhiều. Còn rất xinh đẹp nữa, cực phẩm trong cực phẩm đấy."

Sở Ngôn không dám nghe tiếp chạy thẳng lên phòng. Cậu chôn đầu trong chăn ấm, bả vai gầy gò khe khẽ run lên.

Mùi hương của người ấy...

Giọng nói của người ấy...

Thân nhiệt ấm áp của người ấy...

Cậu thật sự chỉ là món đồ chơi thấp kém thôi ư?

Sở Ngôn run rẩy sờ soạng bụng nhỏ, anh ấy không muốn bạn tình của mình mang thai, anh ấy không muốn có một đứa con.

Nhưng cậu... Lỡ mang thai rồi.

Nếu để anh ấy phát hiện, chắc chắn sẽ ép cậu phá hủy bé con.

Không được, bé con đã được mấy tháng tuổi rồi, bé con còn chưa chào đời còn chưa thấy được thế giới nhiều màu sắc này mà phải chết non ư?

Không, cậu không nỡ làm thế với bé con như vậy đâu.

Trái tim Sở Ngôn đau đớn. Nước mắt trong suốt ấm nóng chảy dài xuống má.

...

"Cậu muốn rời khỏi nơi này không?"

Không biết từ khi nào, trong căn phòng im ắng rộng lớn vang lên giọng nói xa lạ của một thiếu niên khác.

"Rời khỏi? Dễ vậy ư?" Sở Ngôn ngồi đờ trên giường, mơ màng hỏi.

"Tôi có cách." Thiếu niên cắn môi. "Chỉ cần cậu muốn rời khỏi, tôi khẳng định có cách."

Sở Ngôn cúi đầu xuống, bàn tay sờ lên bụng.

"Cậu... Rời đi cùng tôi chứ?" Thiếu niên ngồi trên ghế, trong đôi mắt đỏ hoe khẽ hỏi Sở Ngôn.

Thiếu niên nọ chờ thật lâu, cuối cùng mới nghe được đáp án từ Sở Ngôn.

"Đi, tôi sẽ đi cùng cậu."

Chỉ cần bé con có thể an toàn sống sót, cậu sẽ rời khỏi nơi này.

Thiếu niên cười lại như khóc, lẩm bẩm nói:"Thật tốt, rời khỏi đây, chúng ta sẽ thoát khỏi nơi này."

Thiếu niên họ Chu, cũng là một thiếu niên bị lừa bán đến nơi này. Thiếu niên bị người ám toán cài vào bên cạnh một người đàn ông họ Dư - bạn của Tăng Bắc, cấp trên cưỡng ép để thiếu niên làm gián điệp, phải cung cấp tin tức nội bộ từ họ Dư rồi báo cho mình.

Nhưng sẽ chẳng ai biết, thiếu niên đang tuổi mới lớn chưa rõ về đời giống như Sở Ngôn, bị người đàn ông bên gối cho chút ôn nhu liền trầm luân.

Khi thấy cảnh tượng nội bộ bên họ Dư hỗn loạn, thiếu niên sợ hãi muốn bỏ chạy nên mới tìm Sở Ngôn.

Thiếu niên không dám đối mặt với người luôn dịu dàng yêu chiều mình phát hiện ra, cậu là gián điệp còn cả gan cung cấp tin tức, khiến phe hắn gặp sự cố. Không dám nhìn ánh mắt xa lạ, cùng căm phẫn đó từ người kia.

______