Chương 28

Mấy nữ sinh ngồi trong góc có người lướt phải video về vụ việc nhà họ Tô nào loạn trên Weibo nên nhận ra bọn họ.

“Đó hình như là thiên kim thật giả của nhà họ Tô.”

“Ô thật này, không ngờ hôm nay ăn được hóng hớt tại trận.”

“Mau chụp lại đi!”

Tách tách tách

Ngày càng nhiều người nhìn sang, thi nhau hóng hớt chuyện nhà giàu.

[Tô Thư Nhan, mau cầm đồ chạy thôi, đám phóng viên đó sắp tới rồi!]

Phóng viên giải trí đúng là đâu đâu cũng có, lúc cô và Tô An Nguyệt nói chuyện thì đã có người nghe được chạy tới rồi.

Nhân lúc Tô An Khánh mất tập trung, Tô Thư Nhan đẩy anh ta ra chạy khỏi cửa, lúc Tô An Khánh đuổi theo thì đã bị phóng viên chặn ở cửa.

“Giám đốc Tô, về chuyện…”

Tô An Khánh căn bản không muốn quan tâm tới phóng viên nhưng bởi vì xung quanh quá nhiều người nên vẫn cố gắng để mình mỉm cười, đáp câu hỏi của phóng viên rồi bảo vệ đưa Tô An Nguyệt lên xe.

Còn Tô Thư Nhan nhanh trí chạy trốn đã về tới biệt thự Di Sơn, cô định bụng sẽ không ra khỏi nhà vào thời gian này, cần gì thì gọi chuyển phát nhanh tránh để lại gặp phải người của hai nhà họ Tô và Tống.

Nửa tháng sau đó, ngày nào Tô Thư Nhan cũng đọc sách học tập không ngơi nghỉ, có lẽ con người thiếu gì đó thì sẽ cực kỳ khát khao, học tập theo tính tự giác không hề khiến cô thấy mệt mà ngược lại còn cảm thấy cực kỳ thỏa mãn.

Sức khỏe của Tô An Nguyệt yếu đi rất nhiều vì chuyện xảy thai, dự định vào tập đoàn nhà họ Tô thực tập cũng bị lùi lại, dạo này cô ta luôn nghỉ ngơi trong biệt thự nhà họ Tô. Từ sau khi đυ.ng phải Tô Thư Nhan vào lần trước, cô ta tìm một thám tử tư điều tra từ tiệm bánh ngọt.

“Điều tra ra hết rồi à?”

Đầu bên kia điện thoại là giọng của thám tử tư: “Đúng thế cô Tô. Tôi đã gửi tất cả tài liệu cô cần đến cho cô rồi.”

Tô An Nguyệt tháo kiện chuyển phát ra, lật xem tài liệu, ánh mắt hơi tối sầm lại.

Thám tử tư không hề giỏi hơn người của hai nhà họ Tô và Tống nhưng mà chuyện gặp được Tô Thư Nhan tại tiệm bánh hôm đó đã thu hẹp phạm vi điều tra lại. Nhưng dù vậy thám tử tư điều tra cả nửa tháng mới điều tra ra được chút thông tin rằng Tô Thư Nhan đang sống ở biệt thự Di Sơn.

Nghe đâu là người mua mặt bằng khu đó tới từ thành phố Bắc Kinh, rất bí ẩn, không có quan hệ gì thì không thể vào được, làm sao Tô Thư Nhan lại sống ở đó được?

Cô ta muốn xem nhiều thông tin hơn nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó. Mọi thông tin liên quan tới biệt thự Di Sơn và Tô Thư Nhan vào đó ra sao đều không có.

“Nguyệt Nguyệt, em đang xem gì thế?”

Tiếng của Tống Triều vang lên sau lưng khiến Tô An Nguyệt đánh rơi tài liệu trong tay xuống đất.

Bịch!

Tống Triều cúi đầu, mắt nhìn vào tấm ảnh của Tô Thư Nhan, kinh ngạc nói: “Em đang điều tra Tô Thư Nhan à?”

Tô An Nguyệt gật đầu, nhặt tài liệu lên đưa cho anh ta: “Ừ, em lo cho Nhan Nhan, mấy hôm trước thấy cô ấy đang mua tài liệu ôn tập nên sai người đi thăm dò tình hình của cô ấy…”

Cô ta dừng một lát lại tiếp tục: “Tống Triều, anh và anh trai vẫn nên tìm Nhan Nhan về đi, ở Thượng Hải cô ấy không nơi nương tựa, lỡ như gặp kẻ xấu, gặp nguy hiểm thì sao? Cả biệt thự này nữa, sao Nhan Nhan lại ở trong đây được?”

Tống Triều tỉ mẩn lật giở được tài liệu, khi thấy bốn chữ “biệt thự Di Sơn”, ánh mắt trở nên tối sầm.

“Đây là…”

Hai nhà Tô và Tống chiếm cứ phần lớn sản nghiệp ở thành phố Thượng Hải nhưng cũng có một vài nơi không thể nhúng tay vào, và biệt thự Di Sơn là một trong số đó. nhà họ Tô và nhà họ Tống không thể lay chuyển được do tư bản đằng sau nó, còn Tô Thư Nhan có thể ở đây chỉ có một khả năng đó chính là cô ta được bao nuôi bởi người sống trong khu đó.

Tống Triều càng nghĩ càng tức, anh ta không thích Tô Thư Nhan nhưng cũng không thể để vị hôn thê cũ của mình làm loại chuyện đồϊ ҍạϊ này được, truyền ra ngoài chẳng phải sẽ mất mặt anh ta à!

“Nguyệt Nguyệt, anh ra ngoài một chút.”

Tô An Nguyệt nhìn bóng lưng của anh ta, khóe môi hơi cong lên.

**

Sau nửa tiếng, một chiếc xe sang trọng cực kỳ cao cấp bị chặn ở cổng biệt thự Di Sơn, bảo vệ cung kính gập người, gõ cửa sổ xe: “Thưa anh, mời anh xuất trình thông tin thân phận.”