Chương 7

Ảnh hưởng bởi cảm xúc bi quan của Tô Thư Nhan, hệ thống suýt nữa cũng bị nhốt trong đống suy nghĩ lung tung của cô.

Anh nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, lý trí đổi chủ đề khác:

[Hôm nay ký chủ đánh Tô An Khánh, hệ thống đã dò được cảm xúc thích thú của ký chủ, kinh nghiệm +20, điểm số +20.]

[Tạm thời ký chủ đã từ bỏ hành động coi thường mạng sống của mình, hệ thống dò ra được khát vọng sống của ký chủ, kinh nghiệm +100, điểm số +100.]

Tô Thư Nhan: …

Ọc ọc ọc.

Một âm thanh không thích hợp phát ra từ bụng cô.

Tô Thư Nhan sờ bụng, cô thấy hơi ngại.

[Đói rồi à?]

Tô Thư Nhan gật đầu: “Ừm, đã ba ngày tôi chưa ăn gì rồi.”

Tô An Nguyệt gặp tai nạn hôn mê mãi không tỉnh ở bệnh viện, nhà họ Tô chẳng điều tra ngọn ngành đã nhắm thẳng vào cô, không cho cô ăn cơm, ngày nào cũng chỉ uống nước để duy trì mạng sống.

Tô An Khánh nói: “Ngày nào Nguyệt Nguyệt chưa tỉnh, mày cứ quỳ ở đây nhịn đói chuộc tội, cầu nguyện cho Nguyệt Nguyệt đi.”

Ký ức đau thương lại xuất hiện trong đầu, hệ thống thấy được sự đau khổ của cô bèn âm thầm chửi rủa nhà họ Tô.

Cả nhà này chết quách hết đi cho xong!

Hệ thống đã quét tình hình thể trạng của Tô Thư Nhan: Bệnh tật không nghiêm trọng nhưng vì chịu đánh đập lâu dài mà cơ thể có vết bầm tím và vết thương ngoài da theo mức độ khác nhau. Vả lại từ nhỏ đã ăn bữa no bữa đói nên cơ thể suy dinh dưỡng, lipid trong máu giảm, thiếu máu, viêm dạ dày cấp độ 2.

Xem ra cơ thể này cần phải tẩm bổ cho thật tốt.

Hệ thống vờ vịt tỏ vẻ rất hào phóng:

[Nào, đi ăn thôi! Cầm thẻ quẹt thế nào cũng được!]

Tô Thư Nhan nhấc chân đi được vài bước nhưng tự dưng nghĩ ra gì đó bèn dừng lại, cảm xúc lại bắt đầu chán chường.

Hệ thống thắc mắc:

[Sao thế?]

Tô Thư Nhan mím môi, chỉ xuống mặt đất.

“Tầng dưới có vệ sĩ của nhà họ Tô, chúng ta không ra ngoài được đâu.”

Bây giờ cô đang ở trên sân thượng của bệnh viện nhưng bệnh viện này không phải bệnh viện công mà là bệnh viện tư nhân do nhà họ Tô đầu tư xây dựng.

Vì Tô An Nguyệt nhập viện nên bây giờ cả tòa nhà bệnh viện đều được vệ sĩ canh gác nghiêm ngặt, cô căn bản không thể trốn ra.

[Không phải lo, tôi có cách.]

Giọng của hệ thống có sức mạnh kỳ lạ khiến trái tim sốt sắng lo sợ của Tô Thư Nhan bình tĩnh hơn.

[Đổi thuốc tàng hình.]

Hệ thống vừa dứt lời, trên tay Tô Thư Nhan có thêm một lọ thủy tinh tinh xảo, rực rỡ đủ màu, cực kỳ đẹp mắt.

Hệ thống giải thích:

[Uống nó xong thì có thể duy trì trạng thái tàng hình trong một giờ, đủ để cô rời khỏi đây.]

Tô Thư Nhan nắm chặt lọ thủy tinh, sau khi định thần thì đổ ra một viên thuốc.

Vừa uống thuốc xong, tay của cô đã bắt đầu mờ đi, dần dần tới khi cả cơ thể đều trở nên trong suốt.

[Thật sự không thấy nữa rồi!]

Tô Thư Nhan kích động tới nỗi suýt chút nữa bóp vỡ lọ thủy tinh.

[Được rồi, Tô Thư Nhan, mau rời đây thôi.]

Tô Thư Nhan gật đầu, phủi bụi trên người, đang định xuống tầng thì tự dưng một loạt tiếng bước chân huyên náo vang lên.

Cô ngẩng đầu thì thấy quản gia Đinh tức giận đùng đùng dẫn theo vài vệ sĩ xông ra sân thượng.

Quản gia Đinh đã ở nhà họ Tô hơn 20 năm, vì hồi nhỏ Tô An Nguyệt từng cứu ông ta một lần nên từ đó ông ta chăm sóc Tô An Nguyệt như con gái, chỉ lo Tô An Nguyệt chịu bất cứ tủi thân nào.

Từ khi cô quay về nhà họ Tô, quản gia Đinh cảm thấy cô muốn quay về tranh giành đồ của Tô An Nguyệt nên thường xuyên cắt giảm đồ ăn của cô. Lần này sau khi tai nạn xảy ra, ông ta lại càng chân đá tay đấm cô khi nhà họ Tô không có người.

“Cậu chủ nói Tô Thư Nhan ở trên sân thượng thôi, mau chóng bắt cô ta về ngay!”

Quản gia Đinh trông rất hiền từ nhưng nhắc tới ba chữ “Tô Thư Nhan” thì gương mặt đó sẽ trở nên cực kỳ đáng sợ, như thú dữ ăn thịt người vậy. Tô Thư Nhan vừa nhìn thấy ông ta đã nhớ tới những đêm ngày bị đánh đập ấy, cơ thể run lên không kiểm soát được.

[Sao bây giờ? Họ tới rồi, sao bây giờ…]

Giọng hệ thống bình tĩnh:

[Yên tâm, họ không thấy cô đâu.]

Quản gia Đinh liếc nhìn sân thượng một cái, ánh mắt dừng lại ở phía Tô Thư Nhan, ánh mắt lạnh lẽo.

Trán Tô Thư Nhan đầm đìa mồ hôi, cơn sợ hãi lan khắp trong lòng.