Chương 8

“Không có ai? Sao lại không có ai được?” Quản gia Đinh siết chặt nắm đấm.

[Không sao đâu.]

Giọng nói đầy nhẹ nhàng vang lên trong đầu khiến Tô Thư Nhan đang căng thẳng thở phào.

“Tìm xung quanh xem!”

Sắc mặt quản gia Đinh cực kỳ u ám, khua tay ra hiệu: “Chắc chắn con điên Tô Thư Nhan này xuống tầng dưới rồi! Còn không mau xuống dưới đuổi theo nó!”

“Rõ!”

Các vệ sĩ nhìn nhau nhanh chóng chạy xuống tầng.

Quản gia đi cuối cùng, lúc cuối vẫn quay đầu lại nhìn một cái, ánh mắt đó giống hệt như dao găm dính độc khiến da đầu Tô Thư Nhan không khỏi tê rần.

[Ông ta từng bắt nạt cô à?]

[Ừ.]

[Thế thì không thể để ông ta đi dễ dàng thế được.]

Hệ thống phát ra tiếng cười mỉa mai.

Tô Thư Nhan không hiểu lắm nhưng ngay sau đó bên tai vang lên một tiếng búng tay, rồi tiếp đó mặt đất trước chân của quản gia Tào đột nhiên nổi lên một cái túi to.

Bịch! Bốp!

Quản gia Đinh ngã chổng vó, nằm ngửa chân tay duỗi thẳng dưới đất.

“Ai vấp chân tao đấy?!”

Ông ta tức giận bò dậy, hai mắt nhìn quanh nhưng xung quanh lại trống huơ trống hoác, chẳng có lấy một bóng người.

Ông ta cúi đầu nhìn xuống đất, chẳng có đá sỏi, cũng chẳng có thứ gì khác.

“Quái lạ? Chẳng lẽ gặp ma à?”

Ông ta xoa đầu gối đau nhức, nhấc chân đi xuống tầng nhưng đi được vài bước thì phía trước lại tự dưng nhô lên cái túi to, ông ta không để ý nên bị vấp, lăn thẳng từ cửa cầu thang xuống, đầu đập xuống đất, ngất lịm đi.

“Không hay rồi, quản gia Đinh sẩy chân ngã cầu thang rồi!”

“Mau! Mau đưa tới bệnh viện!”

“Thằng ngu, đây là bệnh viện mà!”

“Mau mau…”

Đám vệ sĩ luống ca luống cuống chẳng còn tâm trạng tìm Tô Thư Nhan nữa, nhấc quản gia Tào lên chạy xuống tầng.

[Hệ thống, anh đã làm gì thế?]

[Tôi đổi kỹ năng: Đất che trời, kỹ năng này có thể điều khiển mặt đất thành hình dạng mình muốn, tôi chỉ tận dụng nó mà thôi.]

Tô Thư Nhan cúi đầu nhìn mặt đất.

Cô phải thừa nhận rằng hệ thống mà cô liên kết khá hữu dụng đấy nhỉ.

Đợi dưới tầng không còn động tĩnh gì nữa, Tô Thư Nhan vội vã chạy xuống, bởi có kỹ năng tàng hình nên cô thuận lợi đi qua mặt vệ sĩ, thong thả ra khỏi bệnh viện.

Cô ngẩng đầu nhìn bệnh viện một cái, vui sướиɠ thở phào.

Cái l*иg giam cầm cô.

Cuối cùng cô có thể rời đi rồi!

Lo lắng sau khi thuốc tàng hình hết tác dụng sẽ bị đám vệ sĩ tra được vị trí, hệ thống đề nghị cô leo lên một chiếc xe buýt, ngồi xe buýt tới thẳng trạm cuối.

Hệ thống rất biết ước lượng thời gian, chẳng bao lâu sau khi tới trạm cuối thì kỹ năng tàng hình cũng hết tác dụng.

[Bây giờ tôi nên đi đâu?]

Tô Thư Nhan nhìn cảnh tượng xa lạ, đứng đực tại chỗ không biết làm sao mới được.

Hệ thống bật một đoạn chỉ đường gửi vào não Tô Thư Nhan sau đó nói:

[Theo chỉ dẫn, cô cầm thẻ đi tới cây ATM gần nhất rút 3000 tệ tiền mặt trước sau đó thì đi ăn.]

[Được.]

Tô Thư Nhan đi tới cây ATM rút 3000 tệ tiền mặt theo chỉ dẫn của hệ thống xong thì tìm một quán ăn khá được gần đó để ăn bữa cơm.

[Hệ thống dò thấy tâm trạng vui sướиɠ lúc ăn cơm của ký chủ, kinh nghiệm +5, điểm số +5.]

[Hiện tại hệ thống đã thu được tổng cộng 125 kinh nghiệm, 125 điểm số, cộng lại là 250.]

[Đổi thuốc tàng hình không trừ điểm số à?]

[Khi điểm số của ký chủ chưa đủ 3000 thì hệ thống đã đổi vật phẩm miễn phí.]

[Bao dung thế cơ à?]

[Đó là đương nhiên rồi.]

Tô Thư Nhan nhìn con số hiển thị trên cửa hàng điểm số, khẽ hừ một cái.

[Thế đây là anh đang chửi tôi là đồ ngốc(*) à!]

250: chỉ người ngốc nghếch, đần độn.

Hệ thống:…

Ký chủ đúng là rất nhạy cảm.

[Nhận thấy ký chủ xuất hiện cảm xúc kích động mắng chửi, kinh nghiệm +1, điểm số +1. Bây giờ tổng kinh nghiệm là 126, điểm số 126, tổng là 252.]

[Thế này cũng được hả?]

[Đúng thế, ngoài trừ các cảm xúc tiêu cực như phẫn nộ, đố kỵ, hận thù thì các cảm xúc tích cực như giận dỗi, đùa, mắng nhiếc, vui vẻ, kích động được hệ thống dò ra đều sẽ thể hiện rằng ký chủ đang cố gắng tích cực yêu đời. Điều này rất phù hợp với nhân sinh quan và giá trị quan của hệ thống “Không vui sẽ chết”.]

Tô Thư Nhan: …

Cô nghi ngờ rằng hệ thống đang đi cửa sau nhưng cô không có bằng chứng.

Hệ thống nghe thấy tiếng lòng của Tô Thư Nhan bèn lặng lẽ chuyển chủ đề:

[Tô Thư Nhan, mấy ngày cô chưa tắm rồi?]