Chương 11: Khô nóng

Túc Yểu bất động thanh sắc mà quan sát bốn phía một lượt, thế nhưng lại không thấy Trương Vận Tâm, nàng cũng không thể quay đầu đi, chỉ có thể căng da đầu tiến lên hành lễ.

"Tam hoàng tử." Túc Yểu nhìn về phía Tần Càng, dừng một chút, cong thân không nói gì.

Lúc này nàng không quen biết Tần Càng.

Thật ra đời trước Túc Yểu cũng không tiếp xúc với tần Càng, nhưng sau khi nàng chết có nghe được Trương Vận Tâm nhắc đến hắn một vài lần, tâm tư bất chính, hoa danh bên ngoài, cùng phe với Tần Hạo, không phải thứ gì tốt.

Còn nữa, ánh mắt Tứ hoàng tử này nhìn nàng...Túc Yểu thấy thật khó chịu.

Tần Hạo không nghĩ sẽ gặp được Túc Yểu ở đây, trên mặt hắn có chút xấu hổ, nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào.

Vẫn là Túc Yểu mở miệng trước nói: "Thần nữ còn có việc, xin phép cáo từ trước."

Tần Càng hình như còn muốn tiến lên nói cái gì, Tần Hạo nhanh tay mà ngăn hắn lại, "Được, ngươi đi đi."

Nói thật, trong lòng Tần Hạo rất hụt hẫng, sau khi Túc Yểu bị từ hôn lại không có hành động gì khác thường, cái này làm cho hắn sinh ra hoài nghi với mị lực của chính mình, đồng thời có chút tò mò với Túc Yểu.

Nếu Túc Yểu biết điều này nhất định sẽ cười trào phúng loại hành vi bỉ ổi "Muốn ăn trong bát còn nhìn trong nồi" này của hắn, nếu không phải bởi vì hắn như vậy, làm sai nàng lại bị hại chết?

Tần Hạo giống như Trương Vận Tâm, đều không phải thứ tốt gì.

Mà Tần Càng không chú ý tới biểu tình biến hóa của Tần Hạo, chỉ là đợi Túc Yểu đi xa, hắn mới thu hồi ánh mắt, "Tam ca, nàng là ai vậy?"

Tần Hạo liếc mắt hắn một cái, "Thiên kim của Túc Thừa."

"Là nàng?" Tần Càng như là bị hoảng sợ, ngữ khí không tự chủ cao lên một phần, "Cái người bị huynh từ hôn kia?"

"Tiếu tứ!"

Bị Tần Hạo lạnh giọng cảnh cáo, Tần Càng cũng không thèm để ý mà bĩu môi, lại nhìn phương hướng Túc Yểu rời đi, ánh mắt chợt lộ ra ánh sáng quỷ dị, trong lòng hắn thầm nghĩ, một cái giày rách, vậy cũng dễ xử lý thôi.

*

Chiều hôm dần tối, Thiển Lộ hầu hạ Túc Yểu thay áo ngủ xong liền lui xuống nhà dưới.

Túc Yểu nằm trên giường lẻ loi một mình, xung quanh hơi thở đều là mùi đàn hương làm nàng an tâm, ban đêm chùa miếu có hơi lạnh, Túc Yểu đem chính mình bao ở trong chăn, đang muốn đi vào giấc ngủ, lại ngửi được mùi hương khác với mùi đàn hương.

Nàng thò đầu ra, đang muốn đứng dậy lại phát hiện tứ chi vô lực, chỉ có thể mềm oặt mà nằm ở trên giường không thể động đậy.

"Ách..." Túc Yểu muốn lên tiếng, thế nhưng lời nói lại nghẹn ở trong cổ họng không phun ra được, trong lòng nàng cả kinh, biết chính mình gặp nguy hiểm.

Túc Yểu hung hăng mà cắn môi dưới của chính mình, trong miệng lập tức tràn đầy mùi huyết tinh nồng đậm, cái này làm cho nàng thanh tỉnh vài phần, nhưng nàng vẫn không có sức lực.

Tròng mắt dần dần thích ứng với bóng tối, Túc Yểu nhìn quanh bốn phía muốn tìm vài thứ gây ra tiếng động để Thiển Lộ chú ý, lại không biết Thiển Lộ ở bên ngoài đã sớm hôn mê bất tỉnh.

Giữa trán Túc Yểu toát ra mồ hôi lạnh, kiếp trước nàng không có tới chùa Linh Vân, tự nhiên cũng không phát sinh loại chuyện này, nàng không biết chính mình đến tột cùng là đắc tội với ai.

Lúc này, chỗ song cửa sổ lại có tiếng động.

Lòng Túc Yểu đang không ngừng trầm xuống, nàng chỉ nhìn thấy một bóng người màu đen đang ép gần vào chính mình, nhưng không thể nào nhìn rõ khuôn mặt hắn.

"Ngươi..."

Túc Yểu dùng hết toàn lực chỉ nói ra được một chữ, l*иg ngực có một đám lửa đang thiếu đốt, thể thể nàng vừa nóng lại vừa mềm, một giọt nước mắt cứ như vậy từ hốc mắt rơi xuống dưới.

Hắc ảnh cúi người xuống hôn tới, Túc Yểu cũng đặt hàm răng ở đầu lưỡi --

Chỉ mong nàng còn có thể có kiếp sau.

Đúng lúc Túc Yểu muốn cắn lưỡi tự sát, hắc ảnh cư nhiên ngã ngửa ra sau một cái!

Túc Yểu sợ tới mức trừng lớn mắt, nàng hoảng sợ mà nhìn phía sau hắc ảnh kia lại có một bóng đen khác -- một cái ngã xuống lại tới một cái, Túc Yểu đúng là khóc không ra nước mắt.

"Đừng sợ."

Sau đó thanh âm của bóng đen giống như bị cát sỏi mài qua, khàn khàn nói, "Rất nhanh các chủ sẽ tới."

Bóng đen nói xong liền mang theo kẻ xấu ngã xuống đất, biến mất không thấy.

Các chủ? Các chủ là ai?

Hiện tại Túc Yểu không có tinh lực suy nghĩ nhiều như vậy, nàng vừa lạnh lại vừa nóng, mà càng làm cho nàng cảm thấy thẹn chính là giữa hai chân hình như có chút phản ứng thấm ướt...

Này chẳng lẽ là... Tiểu cung (kinh nguyệt)?

Túc Yểu miên man suy nghĩ hết sức, cửa phòng phút chốc bị người mở ra, khi nàng ngửi được mùi mộc hương quen thuộc kia thân mình mới hoàn toàn thả lỏng xuống.

Nhưng mà sau khi thả lỏng, càng là khô nóng.

"Đông Thanh..."

***

Tác giả: Chương sau có canh một (H).