Chương 10: Nàng thổi thổi cho ta

Túc Yểu ngượng ngùng mà muốn chạy trốn.

Động tác Đông Thanh ngậm lấy cánh môi nàng rất ôn nhu, tinh tế mà liếʍ hôn làm nàng mềm nửa người.

Khi Đông Thanh đem đầu lưỡi mở ra khớp hàm của Túc Yểu, nàng cũng vừa lúc mở miệng ra--

Vì thế khóe miệng hai người bị hàm răng của đối phương cắn phải.

Ngay lập tức trong lòng Túc Yểu một trận ảo não, nàng muốn tiếp tục nhưng lại khó có thể mở miệng, huống chi khóe miệng còn hơi đau, trộm giương mắt nhìn Đông Thanh, lại phát hiện hắn đang mỉm cười nhìn chằm chằm nàng!

Nụ cười kia, mang theo một tia giảo hoạt, nhưng càng có rất nhiều sủng nịch.

Tâm Túc Yểu mềm nhũn, nói với hắn một câu cực nhỏ, "Lại đến một lần nữa được không?"

Đáp lại nàng là một nụ hôn lâu dài.

Túc Yểu bị Đông Thanh hôn đến thất điên bát đảo, nàng còn không kịp thở, Đông Thanh đã rơi vào cảnh đẹp.

Hôn xong, cái trán hai người kề cận, Đông Thanh ách thanh gọi, "Niên Niên..."

"Ân?" Túc Yểu cũng đang thở dốc, khuôn mặt nhỏ nghẹn đến mức đỏ bừng.

"Vì sao lại thích ta chứ?" Hắn không phải người tốt.

Túc Yểu hỏi lại: "Vậy vì sao chàng lại thích ta?"

Vốn Đông Thanh còn trấn định tự nhiên, vừa nghe Túc Yểu hỏi như vậy, hắn liền vội vàng giải thích, "Niên Niên ôn nhu, thiện lương, còn...Thôi, mặc kệ Niên Niên là như thế nào, Đông Thanh đều thích."

Túc Yểu bật cười, ánh mắt nàng sáng quắc mà nhìn Đông Thanh: "Ta cũng vậy."

Nàng là thích Đông Thanh phát ra từ nội tâm.

Chỉ có dụng tâm đi tìm hiểu Đông Thanh mới biết hắn ưu tú như thế nào.

Người tốt đẹp như vậy, đối với người khác là lạnh nhạt ít lời, nhưng đối với nàng lại trước sau vẫn là một tấm lòng son, sẽ thẹn thùng, sẽ quan tâm, hỉ nộ ai nhạc của nàng đều có hắn chia sẽ cùng...

Túc Yểu cảm thấy thực sự may mắn khi năm đó đem Đông Thanh tới bên người chính mình, Đông Thanh như vậy --

Nàng thực thích.

*

Đã nói muốn đi chùa dâng hương, ngày này trời đẹp, Túc Yểu cùng Đông Thanh và Thiển Lộ đi đến chùa Linh Vân.

Nào biết trước một khắc bọn họ ra khỏi phủ, Trương Vận Tâm lại nói nàng ta cũng muốn đi thắp nén hương.

Cấm túc đã hơn nửa tháng, tính tình Trương Vận Tâm hoan thoát, cuối cùng là ngồi không yên, chỉ nghĩ đi ra ngoài đi dạo chơi.

Túc Yểu nhàn nhạt liếc Trương Vận Tâm một cái, thấy nàng ta ánh mắt sáng ngời, thật sự không dính dáng gì với ánh mắt độc ác ở kiếp trước.

Sau một lúc lâu, Túc Yểu mới gật đầu, "Đuổi kịp là được."

Lời nàng nói ra ôn nhu mềm mại nhưng Đông Thanh lại nghe ra trong đó có sự không kiên nhẫn cùng khinh miệt.

Túc Yểu không phải nữ tử có tính cách như vậy. Nàng đối xử với người khác ôn hòa, khi nói chuyện cũng sẽ không chứa cảm xúc khác thường.

Có phải trong lúc hắn không biết Trương Vận Tâm đã làm ra chuyện gì đó làm Túc Yểu không vui hay không?

Phần nghi hoặc này Đông Thanh cũng không biểu hiện ra ngoài, chỉ là dọc theo đường đi đề phòng Trương Vận Tâm hơn một chút.

Lúc này Trương Vận Tâm còn chưa có địch ý với Túc Yểu, nhưng trong tiềm thức của Đông Thanh đã sớm phủ định nhân phẩm của Trương Vận Tâm, chỉ cần nàng ta có gì khác thường, hắn nhất định phải bóp chết ý niệm này từ trong nôi.

...

Túc Yểu cùng Đông Thanh ngồi trong một chiếc xe ngựa, nàng ngả người dựa vào trong lòng ngực Đông Thanh, thưởng thức ngón tay hắn lại phát hiện ra một miệng vết thương.

"Sao chàng lại bị thương?"

"Chút thương tích nhỏ mà thôi," Đông Thanh trầm mặc mấy nháy mắt, lại nói, "Nàng thổi thổi cho ta?"

Túc Yểu hờn dỗi liếc hắn một cái, "Đừng có mà cố gắng bị thương để làm ta thổi thổi."

Một lời trúng đích.

Khi Đông Thanh cười l*иg ngực liền chấn động, làm cho cánh tay Túc Yểu tê dại, nàng ngồi dậy nhìn hắn, hô hấp phả lên trên cằm hắn, "Cười cái gì?"

"Cười Niên Niên thông minh."

"Nói nhiều." Túc Yểu đỏ mặt lại nằm trở về trong lòng ngực hắn, tay lại ngoan ngoãn nâng cổ tay Đông Thanh lên, nhẹ nhàng mà thổi thổi trên miệng vết thương nhỏ.

Túc Yểu thổi, Đông Thanh dùng một tay khác vỗ về ngọn tóc mềm mại của nàng, "Niên Niên, nàng cảm thấy Trương Vận Tâm thế nào?"

"..." Thân mình Túc Yểu hơi cứng lại, rất nhanh liền khôi phục tự nhiên, nhưng Đông Thanh vẫn chú ý tới, nàng nói, "Không thế nào cả."

"Đó chính là không thích."

"Đúng vậy." Một người từng hại chết nàng, cho dù Túc Yểu không muốn mang ân oán của kiếp trước đưa tới kiếp này, nàng cũng không có khả năng sẽ có hảo cảm với người này.

Đông Thanh lại cười, "Thật trùng hợp, ta cũng không thích."

Tròng mắt Túc Yểu đảo một vòng, giống như lơ đãng hỏi hắn: "Vậy chàng thích ai nha?"

Đông Thanh biết nghe lời, hôn lêи đỉиɦ đầu nàng một cái, "Niên Niên nha."

Túc Yểu sờ sờ vành tai, vừa nóng vừa tê dại.

*

Tới chùa Linh Vân, trong lúc Túc Yểu được Đông Thanh nâng xuống xe ngựa, khóe mắt liếc thấy Trương Vận Tâm xốc mành trực tiếp nhảy xuống, thiếu chút nữa không cẩn thận liền té ngã.

Nàng nhịn cười, không nói gì, tùy ý Trương Vận Tâm đi theo nàng cùng Đông Thanh vào chùa Linh Vân.

Sống lại một đời, Túc Yểu càng có thêm một phần kính sợ đối với Phật Tổ, nàng thành kính lễ bái, lại để Thiển Lộ thêm chút tiền dầu mè cho chùa Linh Vận, mới đi theo một tiểu hòa thượng đến phòng khách.

Chỗ Đông Thanh được sắp hơi xa chỗ Túc Yểu, nhưng không quan trọng, chỉ là ngủ lại chùa một đêm, bọn họ cũng không đến nỗi phải cùng một ổ chăn mới ngủ được, dù sao ở trong phủ ban đêm cũng không thấy đối phương.

Sắc trời còn sớm, Túc Yểu mang theo Thiển Lộ thăm quan xung quanh chùa, trong lòng suy nghĩ muốn đi tìm Đông Thanh, ai ngờ không tìm được Đông Thanh, lại thấy Tam hoàng tử Tần Hạo cùng Tứ hoàng tử Tần Càng.

Thật là oan gia ngõ hẹp.