Chương 9: Hôn

Biết rõ chính mình cũng có thể đi tranh thủ Túc Yểu, Đông Thanh lâm trận lại sợ.

Hắn sợ Túc Yểu không thích chính mình.

Sự tồn tại của Túc Yểu trong mắt Đông Thanh giống như thần thánh, nàng là ánh sáng sinh mệnh của hắn, cũng là tín ngưỡng của hắn từ trước đến nay.

Đông Thanh thích Túc Yểu, giống như mặt trời ban ngày sẽ treo lên, ban đêm sẽ hạ xuống, tự nhiên giống như mùa xuân đi rồi về sau sẽ lại đến, loại thích này dung nhập vào cốt tủy, vô luận như thế nào cũng không tách ra được.

Nhưng mà, Đông Thanh chỉ là ác nhân ấn nấp trong bóng tối tự liếʍ huyết khí thôi.

Khi đối mặt với Túc Yểu ôn nhu thiện lương, hắn sẽ chột dạ.

Nhưng nếu nói Đông Thanh đẩy Túc Yểu vào trong lòng ngực người khác, Đông Thanh không làm được.

Trong lòng có chút nhút nhát, ngược lại Đông Thanh bắt đầu thật cẩn thận mà trốn tránh Túc Yểu, dùng càng nhiều thời gian để nghiên cứu làm thế nào có thể làm cô nương nhà người ta vui vẻ.

Trong tổ chức, hắn có hỏi qua cấp dưới, lại không ai có thể trả lời được.

Cũng đúng, những người ngày đêm liếʍ mũi đao sống qua ngày, trên tay dưới chân đều là nhận mệnh, làm sao có nhiều nhàn tình nhã trí cân nhắc những việc này.

Đông Thanh không có đường lui liền tự mình đi tìm thoại bản, bản thân tự sờ thấu việc trong đó.

*

Mấy ngày Túc Yểu không thấy Đông Thanh, trong lòng sốt ruột, cho rằng hắn hiểu lầm chính mình có tâm tư khác với Tần Hạo, thật vất vả mới chặn được Đông Thanh ở trong sân.

"Đông Thanh," Túc Yểu trực tiếp giơ tay bắt lấy hắn liền hỏi, "Mấy ngày nay ngươi đi đâu vậy? Vì sao lại trốn tránh ta?"

Đông Thanh vội vàng xua tay phủ nhận, thế nhưng không thể làm Túc Yểu buông tay, có thể thấy được lực đạo của nàng lớn như thế nào: "Ta không trốn ngươi, chỉ là... Chỉ là..." Hắn không biết nên nói sự biệt nữu trong lòng ra như thế nào.

"Chỉ là cái gì?" Túc Yểu kiên nhẫn hỏi hắn.

Đông Thanh trầm mắt nhìn về phía Túc Yểu, hốc mắt phảng phất như có cả dải ngân hà, ánh mắt hắn sáng quắc nói, "Niên Niên, về sau ngươi sẽ gặp được người còn ưu tú hơn Tam hoàng tử."

Túc Yểu hơi dừng lại, lực đạo nắm tay Đông Thanh không tự giác mà tăng lên: "Ngươi đều nghe được?"

Đông Thanh gật gật đầu, mặt hắn vẫn thanh lãnh tuấn dật như trước, Túc Yểu nhìn không thấu hắn suy nghĩ cái gì, theo bản năng liền buột miệng thốt ra: "Nhưng ta không cần bọn họ."

"Không cần bọn họ?" Đông Thanh giống như sắp nghe được đáp án chính mình muốn, hắn cưỡng bách chính mình bình tĩnh lại, "Niên Niên, ngươi sớm hay muộn cũng phải thành thân."

"Đây là lý do ngươi muốn bảo trì khoảng cách với ta sao?"

Túc Yểu bị tức giận đến mức cười ra tiếng, nàng quay đầu lại để bọn hạ nhân đang cúi đầu nhưng thật ra đang dựng lỗ tai nghe lén lui ra ngoài, nàng còn không yên tâm, đơn giản đẩy Đông Thanh vào nhà chính, đóng cửa lại, liền chỉ có hai người bọn họ.

Đông Thanh vẫn là một bộ biểu tình bị làm khó: "Niên Niên, bên người luôn có một nam tử đi theo sẽ không tốt cho thanh danh của ngươi."

"Ta không để bụng những người khác nhìn ta như thế nào," Túc Yểu yên lặng nhìn Đông Thanh, "Ta chỉ muốn xem ngươi nghĩ ta như thế nào."

Thanh âm Túc Yểu mềm mại, khi ngẩng đầu nhìn Đông Thành làm hắn suýt nữa không ổn định được tâm thần.

Hắn nhíu mày, không biết chính mình kí©h thí©ɧ Túc Yểu như vậy có đúng hay không, nhưng nếu hắn nói thật cho nàng đã nhiều ngày qua hắn không phải trốn nàng mà là đang nghiên cứu cách để có được nàng, sự tình sẽ càng không thể vãn hồi.

"Niên Niên," Đông Thanh cao hơn Túc Yểu rất nhiều, Túc Yểu đứng thắng thân mình cũng chỉ đến ngực hắn, khi hắn cúi đầu nhìn nàng đầy nhu tình, "Trên đời này không ai tốt hơn ngươi, nhưng ta..." Sợ chính mình không xứng với ngươi.

Sau đó hắn không nói.

Nghe thế, Túc Yểu mơ hồ biết gần đây Đông Thanh khác thường là vì cái gì, nàng vừa vui vừa giận, thật sự là dở khóc dở cười, dùng đầu ngón tay chọc chọc ngực Đông Thanh: "Ngươi cái đồ đầu gỗ này!"

"..." Có ý gì?

Đông Thanh vẻ mặt mờ mịt mà nhìn Túc Yểu.

Túc Yểu nhấp môi, tay nàng còn nắm tay Đông Thanh, "Ngươi cúi đầu."

Đông Thanh thuận theo mà cúi đầu, Túc Yểu dùng hết dũng khí mới nhìn thẳng vào hắn: "Đông Thanh ngươi phải nhớ kỹ, ta không phải nữ tử càn rỡ, cho nên dù tiếp theo có chuyện gì xảy ra, cũng không cho phép ngươi cảm thấy ta không ổn, ta đều là vì ngươi mới bất cứ giá nào!"

Nàng liếʍ liếʍ đôi môi khô khốc, "Ngươi... Hiểu rõ chưa?"

Đông Thanh nghe được như lọt vào sương mù, chỉ cảm thấy đôi môi ướŧ áŧ của Túc Yểu trở nên càng ngon miệng, nhưng hắn vẫn gật đầu: "Hiểu rõ."

Trong nháy mắt tiếp theo, Túc Yểu nhắm mắt gần sát Đông Thanh--

Môi nàng dán lên cằm hắn.

Như là cánh hoa bay xuống từ trên ngọn cây, nhẹ nhàng dán lên đất đai mềm xốp, lăn lộn một vòng hương hoa quế.

Hôn sai chỗ rồi, nhưng so với hôn đúng chỗ càng làm cho ngươi ta động tâm.

Nội tâm Đông Thanh mừng như điên, hắn cản bản không nghĩ tới Túc Yểu cũng là tâm duyệt với hắn!

Thẳng đến một khắc ôm Túc Yểu kia, Đông Thanh mới có cảm giác kiên định, đồng thời dưới đáy lòng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Trong sách nói lạt mềm buộc chặt, quả nhiên hữu dụng.

...

Sau khi ôm nhau xong, khô nóng trên mặt Túc Yểu còn chậm chạp chưa lui mất, nàng thật sự làm được.

Làm được một việc không biết xấu hổ như vậy, thật là...

Một chút cũng không hối hận.

Chính là xong việc nhớ lại, có chút cảm thấy thẹn thôi.

Đông Thanh vẫn vây Túc Yểu giữa hai cánh tay, hắn nhìn thái độ thẹn thùng của Túc Yểu, xao động trong cơ thể nháy mắt liền bình ổn xuống.

Hắn muốn hôn Túc Yểu.

Mà hắn cũng thực hiện.

Lần này rốt cuộc bọn họ hôn đúng chỗ rồi --

Ngươi là ngọt, ta cũng là.

Bởi vì ta đang hôn ngươi.