Chương 8: Hắn cũng có thể

Đối với Tần Hạo mà nói, hắn tới từ hôn với nữ nhi Thừa tướng không thể nghi ngờ là tạo thành một trở ngại lớn với tương lai tranh giành ngôi vị hoàng đế của hắn.

Nhưng Đông Thanh biết, Tần Hạo chính là muốn được đến kết quả này.

Bởi vì đời trước, Tần Hạo chính là làm như vậy để lừa gạt sự tín nhiệm của Thái Tử, thận trọng tùng bước, trổ hết tài năng trong đám đông các hoàng tử.

Chỉ tiếc, vận mệnh trêu người, khi hắn cùng Trương Vận Tâm nắm tay nhau hướng về phía địa vị cao nhất thiên hạ kia, lại bị Đông Thanh kéo từ đám mây xuống vũng bùn.

Bởi vì Đông Thanh không để ý thân phận của bọn họ, chỉ để ý việc bọn họ đẩy Túc Yểu vào đường chết, vậy hắn liền không cho bọn họ được sống--

Đời trước sau khi Túc Yểu chết Đông Thanh có tiền hành điều tra rõ ràng, sau khi Tần Hạo từ hôn, hắn đã đáp ứng song tuc song phi với Trương Vận Tâm, nhưng dã tâm của hắn vô cùng lớn, trong lòng lại có chủ nghĩa đại nam tử, tự nhiên không thể hiểu được ý niệm một đời một kiếp một đôi người của Trương Vận Tâm.

Đúng vậy, trừ Trương Vận Tâm, Túc Yểu hắn cũng muốn có.

Đúng là như thế, Trương Vận Tâm mới có thể coi Túc Yểu là cái đinh trong mắt, hạ dược mạn tính cho nàng, chặt đứt đường sống của nàng.

Trong toàn bộ những việc này Túc Yểu là người vô tội, lại là người duy nhất bị hy sinh.

Mà khi Túc Yểu chết, Tần Hạo đầy hứa hẹn có thương tâm vì nàng sao?

Không có. Chẳng qua hắn chỉ tiếc hận thế gian thiếu mất một mĩ nhân thôi.

Nếu đời này Tần Hạo cùng Trương Vận Tâm vẫn đi con đường của kiếp trước, Đông Thanh cũng không để ý trong lúc bảo vệ tính mạng Túc Yểu đồng thời lấy mạng chó của bọn họ.

Mà trải qua hai đời, Túc Yểu vẫn không biết Đông Thanh làm thế nào có thể năm Tần Hạo và Trương Vận Tâm trong lòng bàn tay, nhưng trong lòng nàng chính là mù quáng mà tin tưởng Đông Thanh.

Không có việc gì là Đông Thanh không làm được.

...

Từ sau khi việc từ hôn được định xuống, trong lòng Tần Hạo nhìn thấy Túc Yểu dứt khoát lưu loát liền khẽ run một cái, hắn nhìn bóng dáng Túc Yểu rời đi, âm thầm rũ mắt nắm chặt quyền, vừa lúc bỏ lỡ ánh mắt ủ dột của Đông Thanh.

Túc Yểu rất đẹp, nhưng vậy thì tính sao, Túc Yểu chẳng qua chỉ là đá kê chân trên con đường thành công của hắn thôi, căn bản không đủ làm hắn bất chấp tất cả. Nghĩ như vậy, trong lòng Tần Hạo thoải mái hơn rất nhiều.

Nhưng thật ra Trương Vận Tâm, Tần Hạo nhìn về phía nàng ta, không ngoài dự đoán nhìn thấy nàng ta bộ dáng kiều tiếu đang nhe răng nhếch miệng khua nắm tay trong không khí hướng về phía chính mình.

Nha đầu này, vẫn có sức sống mà trương dương như khi hắn gặp ở thanh lâu ngày ấy.

Hắn cười nhạo, lại làm cho Trương Vận Tâm sửng sốt.

Trương Vận Tâm không giống như tiểu thư khuê các đó, nàng thật sự rất đặc biệt. Tần Hạo nghĩ như vậy.

Tần Hạo cười rộ lên cư nhiên còn khá xinh đẹp. Trương Vận Tâm nghĩ như thế.

*

Khi Tần Hạo ra khỏi phủ Thừa tướng, tin tức hắn tới cửa từ hôn cũng liền truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ.

Rất nhiều quần chúng vây xem không hiểu rõ đều đang suy đoán xem thiên kim phủ Thừa tướng có làm ra chuyện gì sai mới bị từ hôn như vậy hay không, cũng có người nói là Túc Thừa cho rằng thân phận Tam hoàng tử không xứng với Túc Yểu nhưng lại không thể bác mặt mũi hoàng gia nên mới như vậy.

Bên ngoài mọi người bàn luận sôi nổi, trong phù Thừa tướng lại là một mảnh bình tĩnh.

Đối với việc bị từ hôn, thật ra Túc Yểu cũng vui vẻ nhưng cũng không thể biểu đạt phần vui sướиɠ này ra ngoài -- bị nhà trai từ hôn, là một nữ tử bình thường đều sẽ hao tổn tinh thần một thời gian tâm tình mới tốt lên được.

Mà trong lòng Đông Thanh cũng là vui vẻ, nhưng nhìn thấy bộ dáng rầu rĩ không vui trên mặt Túc Yểu cũng không dám nói thêm gì khác.

Hai người đều là trọng sinh trở về, nhưng lại không biết bí mật trong lòng đối phương, lại cũng tường an không có việc gì.

Dù sao hợp ý chính mình là được rồi.

Hai người bọn họ ngồi được nhưng Túc Thừa lại không ngồi được.

Từ trước đến nay ông rất sủng Túc Yểu, tôn trọng quyết định của nàng, thấy nàng cự tuyệt dứt khoát, tuy trong lòng bất mãn nhưng cũng không đi tìm Tam hoàng tử.

Nhưng Tam hoàng tử vừa đi, Túc Thừa liền vội vàng chạy đến sân của nàng, một bộ dáng muốn khai đạo cho Túc Yểu.

Nhìn thấy Đông Thanh đứng ở bên người Túc Yểu cùng nàng phát ngốc, Túc Thừa cũng chưa nói gì, chỉ phất tay để Đông Thanh lui ra, sau đó mới ngồi đối diện Túc Yểu.

"Niên Niên ..."

Túc Thừa ấp ủ cảm xúc không biết đến từ đâu mà nói, Túc Yểu lại ngắt lời ông, "Cha, có cái gì Đông Thanh không thể nghe chứ, sao cha vừa tới liền bắt hắn ra ngoài?"

"..." Túc Thừa bĩu môi, ông chính là tự nhiên không thích Đông Thanh, luôn cảm thấy tiểu tử này thân thế không đơn giản, tâm tư đối với Túc Yểu càng không đơn giản.

Nhưng việc này tạm thời ông chưa đề cập tới, chỉ nói, "Niên Niên, không có Tam hoàng tử còn có những người khác càng ưu tú hơn, còn có cha ở đây, chắc chắn tìm cho con một người càng tốt hơn, hắn Tâm hoàng tử tính cái gì chứ?!"

"Cha nói cẩn thận!" Túc Yểu giận Túc Thừa liếc mắt ông một cái, quả nhiên nhìn thấy ông thái độ không sao cả.

Trong lòng nàng thở dài, cha nàng chỗ nào cũng tốt, chỉ là lá gan quá lớn, tính tình quá thẳng, nếu không phải quyền cao chức trọng thì đã sớm bị người thiên đao vạn quả.

Nhưng mà đúng là phần không chỗ nào sợ hãi này, mới làm thánh thương lau mắt mà nhìn đối với ông.

Cái này gọi là... Người ngốc có phúc của người ngốc sao?

Túc Yểu bị kết luận của chính mình chọc cười ra tiếng, nghe Túc Thừa hỏi nàng cười cái gì, nàng mới che miệng cười trả lời, "Cười chính mình, con lại có người cha tốt như vậy."

Túc Thừa không tự giác mà dựng thẳng ngực, chòm râu đều nhấc lên thành một độ cung: "Đó là tất nhiên!"

Mà lỗ tai Đông Thanh rất thính ẩn ở chỗ ngoặt, nghe hết lời đối thoại ở trong phòng xong liền ngẩn ra.

Đúng vậy, không có Tần Hạo, còn sẽ có người khác.

Niên Niên của hắn... Sẽ gặp được nam tử đối tốt với nàng, nà nàng cũng sẽ đối xử thành tâm với nam tử kia, vui buồn của nàng đều chia sẽ cùng người đó.

Thậm chí... Sẽ gọi nam tử kia là "Phu quân"!

Nghĩ đến đó, đầu quả tim Đông Thanh cảm nhận được thứ đau đớn tinh mịn, trong đầu cảm giác nguy cơ đang kêu gào không thôi, hắn biết chính mình không thể ngồi chờ chết --

Vì sao muốn đem tiểu thư chắp tay nhường cho người khác chứ?

Hắn cũng có thể , không phải sao?

***

Tác giả: Câu chuyện này chỉ có Đông Thanh cùng Túc Yểu là trọng sinh, cũng chỉ có bọn họ có thể biết được sự tình từ đầu đến cuối, Tần Hạo cũng không có trọng sinh, Trương Vận Tâm cũng chỉ là vừa vặn xuyên qua, đều là thân phận giống đời trước 【 có khả năng ta hành văn quá loạn viết không rõ ràng lắm 】

Ta sở dĩ sẽ viết tâm lý của Tần Hạo đối Túc Yểu ở chương này, cũng chỉ là muốn tái hiện lại hình ảnh đời trước, này căn bản không phải phản ứng sau trọng sinh. 【 Tần Hạo tuy rằng từ hôn nhưng đối Túc Yểu vẫn là có chiếm hữu dục, cho nên Trương Vận Tâm mới muốn hại Túc Yểu. Đời trước là như thế, đời này vẫn là sẽ nghĩ như vậy, bởi vì hắn căn bản không trọng sinh, chỉ biết lặp lại cốt truyện kiếp trước mà thôi 】

Hơn nữa nếu Tần Hạo là trọng sinh, khẳng định đầu tiên liền tiêu diệt Đông Thanh đúng không...

Còn có chính là chương này xuất hiện sự hỗ động của Trương Vận Tâm cùng Tần Hạo —— phía trước có nói qua, bọn họ đã từng gặp qua ở thanh lâu, khi đó Trương Vận Tâm nữ giả nam trang, cùng Tần Hạo kết thành oan gia 【 cho nên chương này mới nói Trương Vận Tâm hướng Tần Hạo nhe răng nhếch miệng mà giơ nắm đấm ở trong không khí, Tần Hạo cảm thấy nàng đặc biệt cũng là đối lập với nữ tử cổ đại trung quy trung củ mới cảm thấy như vậy】

Trương Vận Tâm nữ giả nam trang tiến thanh lâu bị cấm túc, chỉ là không thể ra phủ, nhưng ở trong phủ vẫn là có thể lên sân khấu từng cái.

Không sai biệt lắm là như thế này, xem đã hiểu không?