Chương 16: Vịt nướng

Lại qua một đoạn thời gian bình đạm không gợn sóng, đến đầu thu, trong không khí nổi lên chút lạnh lẽo nhè nhẹ.

Ngôn chi thu mệt (?), Túc Yểu càng thêm lười biếng.

Nhưng ngày gần đây Đông Thanh tìm nàng, nếu không phải nàng dựa trên gối mềm đầu giường xem sách thì là ngồi trên ghế quý phi bên cửa sổ phơi nắng, động cũng không muốn động, nàng ngược lại còn kêu Đông Thanh tới.

"Đều tại chàng, gần đây ta béo lên rất nhiều."

Đông Thanh mới vừa vào phòng liền bị oán giận, hắn sửng sốt, ánh mắt ý bảo Thiển Lộ đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, mới đi qua vòng ôm lấy nàng, bàn tay nhẹ nhàng xoa thịt mềm trên eo nàng, nhỏ vô cùng, béo chỗ nào?

Nhưng từ trước đến này hắn sẽ không nghịch ý Túc Yểu, "Trách ra trách ta, nhưng ta vẫn thấy mượt mà một chút tương đối tốt."

"Vậy chàng chính là nói ta béo."

"...Không phải, ta nói là vừa vặn tốt."

"Đông Thanh," Túc Yểu quay đầu lại nhìn hắn, "Chàng cảm thấy ta vẫn thon thả sao?"

Đông Thanh gật đầu.

Túc Yểu chụp tay của hắn, thở phì phì nói: "Nói dối!"

Đông Thanh thầm nghĩ nữ tử thật khó hiểu, nói gầy không tin, nói béo không vui, nói vừa vặn lại bị xem là qua loa...Nhưng tóm lại Túc Yểu vẫn vô cùng đáng yêu.

Hắn chọc chọc lên khuôn mặt Túc Yểu, cười nói: "Niên Niên như thế nào cũng đẹp, ta đều thích."

Lúc này Túc Yểu mới được dỗ thoải mái, nàng cong khóe miệng ôm lấy Đông Thanh, để Đông Thanh vuốt ve nàng như thuận lông, "Ngày mai chúng ta đi ra ngoài một chút đi, cứ ở trong phòng mãi sẽ càng ngày càng béo."

"Ừ, được."

Nói xong, Túc Yểu hừ lạnh một tiếng: "Chàng quả nhiên chê ta béo."

Đông Thanh: "..."

*

Ngày hôm sau ánh nắng mặt trời thích hợp, Túc Yểu cùng Đông Thanh mang theo Thiển Lộ cùng với những ảnh vệ ở chỗ tối mà nàng không biết được cùng dạo phố.

Túc Yểu thèm ăn vịt nướng ở Phúc Hoài hồi lâu, khi vào cửa hàng chọn hương liệu cũng đều không quá để ý, luôn nghĩ nhanh kết thúc để đi ăn vịt nướng.

Trong lòng Đông Thanh cười thầm, nói là muốn ra phố một chút còn không phải vì ăn vịt nướng sao? Niên Niên của hắn thật sự là chọc người vui vẻ.

Rốt cuộc ra khỏi cửa hàng hương liệu, Túc Yểu cũng lười xem những hàng khác, bước chân cũng uyển chuyển nhẹ nhàng hơn rất nhiều, đi thẳng đến Phúc Hoài ở cuối phố.

Dân phong đương triều cởi mở, nữ tử cũng có thể xuất đầu lộ diện bên ngoài giống như nam tử.

Khuôn mặt Túc Yểu cùng Đông Thanh đều là nổi bật hơn người, tư sắc của Thiển Lộ cũng không tầm thường, ba người đi trên đường sẽ luôn có người quay đầu nhìn lại nhiều lần.

Từ phong ba từ hôn truyền đi trước đó, đại để hiện giờ cũng không ai nhớ rõ, có dung nhan tướng mạo như vậy, nhìn đều nhìn không kịp, nào có tâm tư tự hỏi cái khác chứ?

Vào Phúc Hoài, tiểu nhị biết Túc Yểu, lập tức dẫn ba người lên lầu hai.

Chưa từng nghĩ đến ánh mắt đầu tiên Túc Yểu liền nhìn thấy "Người quen".

Là Tần Hạo.

Tới ăn vịt nướng thôi cũng có thể gặp Tần Hạo, thật là mất hứng.

Nhịn xuống tâm trạng không vui, Túc Yểu cười nhạt khom người hành lễ với hắn, sau đó liền cùng Đông Thanh ngồi xuống cái bàn cách hắn mấy bàn.

Sau khi ngồi xuống, Đông Thanh đối diện với phương hướng Tần Hạo đang ngồi, hắn giương mắt nhìn về phía Tần Hạo, ánh mắt hai người giao nhau liền lóe lên sấm sét ầm ầm.

Túc Yểu không muốn nhìn Tần Hạo, tự nhiên là không biết động tác giữa hắn và Đông Thanh, gọi tiểu nhị đến điểm món ăn xong, Đông Thanh cũng đã thu tầm mắt trở lại.

Tần Hạo nhíu mày nhìn lại đôi thần tiên quyến lữ ở bàn bên kia, trong lòng vô cùng ngứa ngáy, sau đó lại là ngũ vị tạp trần.

Chướng mắt. Thật là chướng mắt!

Túc Yểu từng là vị hôn thê của hắn, cho dù hắn chủ động hủy bỏ hơn ước, nhưng dù sao cũng không phải là mong muốn của hắn, cái này làm cho hắn luôn có ảo giác Túc Yểu nên thu trinh vì hắn như cũ.

Mỹ nhân như vậy lại cùng một hạ nhân liếc mắt đưa tình, thật sự làm hắn không vui.

Mà tên hạ nhân này... Tần Hạo cảm thấy ánh mắt tên kia làm hắn hoảng sợ, thậm chí là sự kính sợ khi bị thượng vị giả nhìn chăm chú.

Tần Hạo cười trào phúng, một kẻ hạ nhân hèn hạ mà thôi, có lẽ gần đây hắn suy nghĩ quá nhiều mới sinh ra loại ảo giác vớ vẩn này.

Nguyên nhân hắn suy nghĩ là Tần Hạo nghe nói Mạc Ưu Các hình như đã chọn đứng về phía một hoàng tử, mà người được chọn là Lục hoàng tử Tần Lãng.

Việc này đối với tương lai tranh đoạt ngôi vị hoàng đế của hắn là một cản trở lớn không thể nghi ngờ.

Phía sau có Mạc Ưu Các, kia chính là nắm trong tay một quân cơ tuyệt hảo!

Hơn nữa, Túc Thừa cũng đứng về phía Tần Lãng... Nghĩ vậy, đầu Tần Hạo càng đau.

Lúc này, một bàn đưa lưng về phía Túc Yểu cùng Tần Hạo, đột nhiên có một nam tử xảy ra tranh chấp với bàn bên cạnh.

Túc Yểu nghe tiếng ngẩng đầu, phát hiện bóng dáng nam tử kia thật tinh tế, lại khá quen mắt, thẳng đến khi nghe được một thanh âm cố gắng đè thấp cũng không giấu được giọng nữ, nàng và Đông Thanh mới liếc mắt nhìn nhau một cái.

Lại là Trương Vận Tâm.