Chương 18: Lấy nhu trị cương

"Biểu tỷ, Yểu Yểu rất là không thích ngươi đâu."

Từ lúc bắt đầu, thái độ của Túc Yểu đã rất rõ ràng, đồng ý năm người một bàn là vì không muốn làm bọn họ mất mặt, lễ nghĩ cơ bản, nhưng tính tình nàng ôn hòa đến đâu cũng có ngày phát giận.

Đây là nữ nhân vì một nam nhân không đáng mà đời trước hại chết chính mình.

Túc Yểu tự nói cho chính mình phải rộng lượng phải rộng lương, nàng đã sống lại một đời sao vẫn không chịu nổi tức giận như vậy chứ?

Nhưng nàng không làm được, chỉ cần vừa nhìn thấy Trương Vận Tâm, toàn bộ đầu óc nàng đều là hình ảnh Đông Thanh ôm nàng khóc rống.

Ở phủ Thừa tướng, nàng đã dùng mọi cách để tránh chạm mặt Trương Vận Tâm, càng đừng nói Tần Hạo.

Hôm nay đúng là khen ngược, một hai người đều đến đây làm nàng tức giận.

Trương Vận Tâm xấu hổ đến sắc mặt trắng bệch, nàng ta nhìn về phía Đông Thanh xin giúp đỡ, trong mắt lộ ra sự nhu nhược đáng thương tựa như muốn Đông Thanh ra mặt thay nàng ta, dù sao cũng là Túc Yểu không đúng trước.

Đông Thanh buông chén trà, tròng mắt sâu thẳm như muốn cắn nuốt Trương Vận Tâm, thời điểm hắn nhấc khóe miệng lên, tim Trương Vận Tâm đều đập lỡ một nhịp, "Đông Thanh ca ca..."

Túc Yểu không thể tưởng tượng được mà nhìn Trương Vận Tâm, người này sao có thể không biết xấu hổ như vậy chứ?

Hơn nữa, kiếp trước không phải là Trương Vận Tâm nên cấu kết với Tần Hạo làm việc xấu sao? Sao đến đời này nàng ta lại cố tình để ý đến Đông Thanh.

Chẳng lẽ Trương Vận Tâm là muốn giằng co với chính mình?!

Cuộc đời Túc Yểu lần đầu tiên muốn ném xuống tất cả hiền lương thục đức được giáo dục từ nhỏ đến lớn, giờ này khắc này, nàng chỉ muốn hất chén trà vào mặt Trương Vận Tâm.

Cho dù Túc Thừa tính cách thẳng thắn, ông cũng đã dạy Túc Yểu, khi đối mặt với quân địch không thể rối loạn trận tuyến từ đầu, lấy nhu trị cương mới là chính đạo.

Lúc này đây, Túc Yểu vẫn cố gắng nhịn xuống, chỉ là khuôn mặt tức giận đến mức bên tai cũng hồng lên.

Túc Yểu nhìn về phía Đông Thanh, đúng lúc Đông Thanh cười với Trương Vận tâm, nàng càng tức giận, đang tính cứ như vậy rời đi, nào biết Đông Thanh lại cười nói với Trương Vận Tâm: "Ngươi thật đúng là da mặt còn dày hơn cả tường thành."

"Xì ---" Thiển Lộ vội che miệng lại, nhưng những người ở đây cũng không quên được nàng vừa cười ra tiếng.

Túc Yểu không cười, mặt lại bị Đông Thanh chọc một chút, "Tức giận với loại người này làm cái gì?"

Trương Vận Tâm bị người nhục nhã như vậy, tính tình hỏa bạo của nàng ta bộc phát, trong nháy mắt tiếp theo liền chụp bàn đứng lên ---

Nhưng đối mặt với khuôn mặt bình tĩnh của Đông Thanh cùng Túc Yểu, còn có... Biểu tình hài hước của Tần Hạo nhìn nàng ta.

Sao... Sao lại không giống như trong tưởng tượng của nàng ta chứ?!

Vì thế đầu óc nàng ta xoay chuyển, một tay lôi kéo Thiển Lộ đứng lên đối diện nàng ta, một tay giơ lên muốn tát lên mặt Thiển Lộ, "Ngươi cười cái gì mà cười!"

Nhưng mà chỉ trong chớp mắt, một trận gió lạnh lướt qua, trước mặt Thiển Lộ bỗng nhiên xuất hiện một hắc ảnh khuôn mặt trầm trầm, mà Trương Vận Tâm đã bị người này vặn tay đẩy ngã xuống đất!

Ngay sau đó, khách nhân ở lầu hai đều bị hù dọa chạy đi hết.

Lỗ mãng! Đông Thanh đang muốn lạnh giọng mắng Hùng Nâu, nhưng Túc Yểu còn ở đây, rốt cuộc vẫn áp lời nói bên miệng xuống.

Hắn không thể để Túc Yểu biết thân phận thật sự của hắn.

Đó là Túc Yểu, nàng nên đắm chìm dưới ánh mặt trời, vốn không nên cùng hắn ở địa ngục.

"Hùng..." Thiển Lộ bị hoảng sợ, tay còn hơi đau, nhưng nàng không dám làm bại lộ thân phận của Hùng Nâu, lời nói đến một nửa cũng nuốt lại trong bụng giống Đông Thanh.

Túc Yểu nhìn Đông Thanh, lại nhìn Thiển Lộ, lại nhìn hắc y nhân to lớn trước mắt này... Sao nàng cảm thấy chỉ có mình nàng nghi hoặc đây?

Đông Thanh sợ Túc Yểu càng nghĩ nhiều, bất động thanh sắc mà ra hiệu cho Hùng Nâu một ánh mắt.

Hùng Nâu thấy liền lập tức hiểu rõ, trước mắt mọi người nhoáng lên, hắn liền biến mất không thấy.

Trở lại chỗ tối của Phúc Hoài, Hùng Nâu tự kiểm điểm chính mình, sau đầu óc nóng lên liền ra tay chứ?

Lại nghi hoặc như thế nào thì hiện tại cũng không phải lúc thích hợp để hỏi.

Túc Yểu kéo Thiển Lộ đến bên người, từ trên cao nhìn xuống Trương Vận Tâm nói: "Hôm nay ta sẽ không so đo việc này với ngươi, nếu ngươi lại xằng bậy..." Trong mắt nàng hiện lên một tia tàn khốc, "Ngươi phải biết rằng, trong phủ Thừa tướng, là bổn tiểu thư định đoạt."

...

Thẳng đến khi ba người Túc Yểu rời đi, Tần Hạo vẫn ngồi ở ghế trên đưa lưng về phía Trương Vận Tâm.

Một lát sau, hắn đứng dậy, vươn tay về phía Trương Vận Tâm đang lệ rơi đầy mặt, "Tính tình hỏa bạo của ngươi đi đâu rồi hả?"

Trương Vận Tâm cắn môi, thuận thế đứng dậy, chính là tay đau vô cùng, nàng ta vô cùng mất mặt, "Không cần ngươi giả nhân giả nghĩa."

Tần Hạo lau nước mắt trên mặt Trương Vận Tâm, tươi cười bình thản: "Chúng ta hợp tác đi."