Chương 25: Tiểu phôi đản

Một năm này mùa đông thật dài.

Trương Vận Tâm đã dùng hết số ngân lượng còn sót lại trên người. Nàng ta đã tĩnh dưỡng hơn một tháng, tòa nhà thuê cũng sắp hết hạn, nàng ta nếu còn không hành động, vậy tất cả những việc này đều không có ý nghĩa.

Thời gian một tháng phát sinh quá nhiều chuyện --- Tần Hạo rơi đài, Thái tử bị phế, tân đế đại xa thiên hạ, Túc Thừa lại càng là người dưới một người trên vạn người... Mà nàng ta, Trương Vận tâm, mới nghỉ ngơi dưỡng tốt thân mình, còn chưa bắt đầu làm gì, dường như đã phải kết thúc.

Hiện giờ tới tình cảnh như vậy, người Trương Vận Tâm có khả năng nghĩ đến thật sự không nhiều lắm, có hy vọng duy nhất... Là Đinh vương Tần Úc.

Trương Vận Tâm không tin Tần Úc cam tâm bị phế.

Ngôi vị đế vương có bao nhiêu dụ hoặc, là người đều sẽ thèm muốn, Tần Úc không có lý do gì cứ bị áp xuống như vậy.

Nhưng nàng ta tiếp cận Tần Úc như thế nào lại là một vấn đề.

Bên này Trương Vận Tâm còn đang mưu tính làm thế nào để gặp mặt Tần Úc, bên kia Đông Thanh đột nhiên trở nên nhàn nhã, liền ngày ngày bồi bên người Túc Yểu, ngay cả Túc Thừa không thường ở trong phủ cũng nhận ra không thích hợp.

"Niên Niên... Năm sau liền mười sáu tuổi, là lúc nên sắp xếp hôn sự cho nàng."

Đông Thanh đứng ở trước mặt Túc Thừa, không kiêu ngạo không siểm nịnh, hắn tự nhiên nghe ra ngụ ý của Túc Thừa --- để hắn không tiếp tục thân cận với Túc Yểu, Túc Yểu vẫn là phải gả đi.

Túc Thừa biết thân phận các chủ Mạc Ưu Các của Đông Thanh, đối với việc này Túc Thừa là nửa vui nửa buồn. Vui vì Đông Thanh có thể che mưa chắn gió cho Túc Yểu, buồn vì thân phận Đông Thanh sợ là Túc Yểu chưa thể tiếp nhận.

Ông cũng đang đợi Đông Thanh tỏ thái độ.

"Tướng gia."

Đông Thanh nhìn về phía Túc Thừa, rốt cuộc nói ra câu kia, "Đông Thanh dục cầu thú Niên Niên."

...

"Vậy cha nói như thế nào?" Túc Yểu nắm chặt cánh tay Đông Thanh, làm nước trà trong ly hắn cầm đều run lên.

Đông Thanh buông chén trà, duỗi tay xoa xoa đầu Túc Yểu, "Nàng nghĩ Tướng gia nói như thế nào?"

"Đương nhiên là đáp ứng!"

Đông Thanh lắc đầu.

"Cha không đáp ứng?" Mày liễu của Túc Yểu dựng ngược, nổi giận đùng đùng liền muốn chạy ra bên ngoài, Đông Thanh kéo nàng lại nàng còn không vui, "Ta đi nói với ông ấy! Ta cũng không tin ông ấy còn dám không đồng ý!"

Đông Thanh để nàng ngồi lên đùi chính mình, dùng ngón tay chọc chọc khuôn mặt mềm mụp của nàng, "Gấp như vậy sao?"

Túc Yểu ôm cổ hắn, kiều môi dẩu lên cao ngất, "Ta có thể không vội sao? Ta chính là muốn chúng ta quang minh chính đại ở bên nhau, phải được mọi người ủng hộ mới được!"

Thực ra Túc Yểu cũng hiểu được sự tự ti trong lòng Đông Thanh, hắn có sự kiêu ngạo trong xương cốt, nhưng mà nàng lại là uy hϊếp với hắn, sau lưng vân đạm phong khinh, hắn cũng sẽ kinh hoàng thất thố. Lúc này đây Túc Yểu bức thiết muốn Đông Thanh an tâm, sự rụt rè qua loa hay bảo thủ lề thói cũ nàng đều không cần, ở trong mắt nàng, không có cái gí có thể quan trọng bằng Đông Thanh.

Đông Thanh dịu dàng mà ôm Túc Yểu, nhẹ nhàng ngửi mùi hoa quế ở cần cổ nàng, môi mỏng dán lên vành tai nhỏ nhắn lả lướt, hắn nói: "Tướng gia chưa nói đồng ý hay không, ông ấy nói xem ý nàng."

Tim Túc Yểu đập gia tốc. Đông Thanh nghe được.

"Ta đương nhiên là nguyện ý, Đông Thanh."

Đông Thanh cười, Túc Yểu cũng cười.

Hai người ôm nhau càng chặt.

...

"Nghe được sao nghe được sao?"

Hùng Nâu tự nhiên là nghe được, nhưng đây là lần đầu tiên hắn nghe lén đối thoại của chủ tử, khó tránh khỏi có chút không thích ứng được.

Nhìn ánh mắt chờ mong của Thiển Lộ, hắn vẫn gật đầu, "Nghe được, chuyện của các chủ cùng chủ tử thành rồi."

Thiển Lộ vừa nghe, thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Thật sự là quá tốt!"

Hùng Nâu u oán mà cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt cực kỳ ủy khuất: "Đây là lần đầu tiên ta nghe lén."

"Trước đó cũng chưa nghe qua sao?"

"Không có cố tình nghe qua." Nếu thật sự không tránh được hắn sẽ nhanh chóng loại bỏ những lời đó ra khỏi đầu.

Lúc này Thiển Lộ mới ngượng ngùng, nàng suy nghĩ muốn dỗ Hùng Nâu như thế nào, phút chốc liền nhớ đến một chuyện, "A! Ta thiếu chút nữa quên mất!"

"Cái gì?" Hùng Nâu nhìn bóng dáng Thiển Lộ chạy đi xa, trong lòng càng ủy khuất.

Dùng xong liền chạy, tiểu phôi đản.

Hùng Nâu còn đang xuất thần ai oán ai kia, Thiển Lộ liền đã chạy trở về, trong lòng ngực còn ôm một bọc lớn.

"Hùng Nâu ca ca!" Nàng đầy mặt hồng quang, cười ngâm ngâm, giũ bọc kia ra cho Hùng Nâu nhìn, "Ngươi xem đi."

Là một bộ đồ ngủ màu xanh đen mới tinh.

Hùng Nâu sững sờ tại chỗ, thế nhưng không nói nên lời bất kỳ câu nào.

Tay Thiển Lộ giơ mỏi cũng không nghe được đáp lại, nàng vừa muốn nhô đầu ra từ phía sau đồ ngủ nhìn Hùng Nâu, bỗng nhiên đã được một thân ấm áp ôm cái đầy cõi lòng ---

Hùng Nâu cách đồ ngủ mềm mại ôm lấy Thiển Lộ.

Hắn rất cao, so với Thiển Lộ nhỏ xinh còn cao hơn hai cái đầu, cánh tay dài duỗi ra liền đem cả người nàng đều ôm vào trong ngực.

Cho dù giữa hai người có đồ ngủ cách nhau, nhưng bọn họ vẫn là nghe được tiếng tim đập của đối phương.

Bùm bùm.

Khuôn mặt Thiển Lộ hồng lên bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được, "Ngươi... Ngươi làm gì vậy?"

Thanh âm rầu rĩ xuyên qua sợi bông, rất nhẹ.

Hùng Nâu ách thanh: "Đang ôm ngươi."

"...À." Thiển Lộ cười ngây ngô một chút, chậm rãi nâng tay lên, ôm lấy eo thon của Hùng Nâu, "Ta đây cũng ôm lại ngươi."

Làn da mạch sắc của Hùng Nâu cũng nổi lên màu hồng: "Ân."