Chương 26: Hảo ca ca (H)

Trương Vận Tâm biết Đông Thanh muốn thành thân với Túc Yểu.

Đúng ra mà nói là truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ, còn là đương kim thánh thương Nguyên Tương Đế ban hôn.

Không ai biết được người may mắn có thể cưới nữ nhi Thừa tướng kia là ai, nhưng Trương Vận Tâm biết.

Đông Thanh.

Trương Vận Tâm nắm chặt nắm tay, nàng ta càng tức, trong đầu lại là trống rỗng, bất kỳ kế hoạch gì cũng không có, chỉ có thể mù quáng mà đẩy nhanh tốc độ chính mình có thể nhìn thấy Tần Úc.

Mà nàng ta chưa từng nghĩ tới, khả năng Tần Úc cự tuyệt nàng ta có bao nhiêu lớn.

Định vương phủ sắp sửa chữa xong, đúng là thời điểm cần thêm người hầu hạ. Trương Vận Tâm tìm người giới thiệu bà từ, cho bà ta ít đồ vật, liền có thể dựa vào phần hối lộ này mà để nàng ta trà trộn vào Định vương phủ làm nha hoàn.

Bà tử nhận lấy đồ vật xong đáy mắt chợt lóe qua chút ghét bỏ, nhưng vẫn đồng ý với Trương Vận Tâm.

Tích tụ trong lòng Trương Vận Tâm rốt cuộc tan đi không ít, xương chậu còn có chút đau nhưng có thể nhẫn nhịn, nàng ta đi nhanh hơn chút, chỉ nghĩ dọn dẹp đồ vật trong nhà một chút liền tiến vào Định vương phủ.

...

Trước đó vài này một cây ngọc trâm của Túc Yểu bị vỡ thành hai mảnh.

Là khi Đông Thanh cùng nàng hoan ái làm rơi.

Túc Yểu không để ý, Đông Thanh lại nghĩ mua cho nàng một cái mới để bù vào.

Bởi vì hắn hình như chưa từng đưa tặng Túc Yểu thứ gì.

Để người gói lại mấy cây trâm ngọc tính chất ôn nhuận, cũng không cần người trong tiệm đưa đến, Đông Thanh trực tiếp liền cầm ra khỏi cửa hàng.

Sau đó hắn liền nhìn thấy bóng dáng Trương Vận Tâm.

Trương Vận Tâm... Không phải nên rời khỏi kinh thành rồi sao? Vì sao còn ở đây?

Đông Thanh cau mày, trong mắt một mảnh sương mù âm u, quẹo vào một ngõ nhỏ, trước mặt hắn liền xuất hiện hai cái hắc ảnh.

"Các chủ."

Thanh âm của Đông Thanh còn lạnh hơn trời đông giá rét: "Đi điều tra xem hiện tại Trương Vận Tâm đang ở đâu, nhìn xem gần đây nàng ta đang làm cái gì, nhìn chằm chằm nàng ta."

"Vâng."

*

Thời điểm đêm khuya tĩnh lặng.

"...Đông Thanh, đừng..."

Túc Yểu ngồi xếp bằng ở trên eo Đông Thanh, sau lưng là tường, nhưng lại cách bàn tay Đông Thanh.

Lòng bàn tay dưới xương bả vai theo mỗi lần thọc vài rút ra của Đông Thanh lại va chạm, nếu không phải Đông Thanh nâng mông Túc Yểu, nàng đã sớm trượt xuống.

"Đừng như thế nào?" Đông Thanh gắt gao mà dán lấy Túc Yểu, lấy răng cọ xát vành tai của nàng, còn có thể nghe được tiếng rêи ɾỉ ẩn nhẫn của nàng.

Dưới thân kí©h thí©ɧ càng nhanh.

"Quá... Quá sâu... Đi ra ngoài một chút... A..."

Đông Thanh hôn dọc từ vành tai xuống đến cằm tinh xảo của Túc Yểu, hắn nhẹ nhàng hàm chứa, nói mơ hồ không rõ: "Chỗ đó của Niên Niên thật chặt, ta không động đậy, cũng không ra được."

"Hư...Nói bậy...A!" Mày liễu của Túc Yểu hơi nhíu, mồ hôi làm tóc máu giữa trán ướt nhẹp, nàng ngửa đầu ra sau liều mạng mà thở hổn hiển xin tha với Đông Thanh, "Chậm một chút... Hảo ca ca... A..."

Đông Thanh hình như laà bị chuyện tháng sau bọn họ liền có thể thành hôn kí©h thí©ɧ, động tác phá lệ sinh mãnh thô bạo, côn ŧᏂịŧ thẳng ma xát đến thịt trai lăn qua lộn lại, nóng rát lại ngứa tê dại.

Đông Thanh chà đạp mật mông của Túc Yểu, giống như xoa bóp cục bột, nặn ra đủ loại hình dạng, mông thịt len lỏi qua khe hở ngón tay, trắng bóng trơn trượt mềm mại.

Ngực hắn đè ép hai vυ" không an phận, nhũ quả lớn như hạt đậu dường như nóng lên, lại mềm lại cứng, thẳng tắp kí©h thí©ɧ vật dưới háng, không ngờ lại trướng lớn vài phần.

"Niên Niên thật là vưu vật." Đông Thanh cảm khái.

Hắn hận không thể cứ như vậy mà sa vào ôn nhu hương vĩnh viễn không ra ngoài.

Vách động bọc đến chặt như vậy, giống như có ngàn vạn cái miệng nhỏ đang mυ"ŧ mỗi một tấc da thịt trên côn ŧᏂịŧ, đâm đến chỗ sâu bên trong lại phảng phất như có lốc xoáy, gắt gao mà cắn long đầu, có tư thế chết cũng không buông.

Cực kỳ thoải mái.

Túc Yểu bị đâm cho eo đau lưng đau mà Đông Thanh không có nửa điểm muốn bắn, nàng đành phải tận hết khả năng mà co rút lại hoa huyệt, không nghĩ tới biến khéo thành vụng, làm vật kia càng phấn khởi hơn.

"A...Sao...Sao lại lớn lên a...A..."

Trải qua nhiều lần hoan ái như vậy, Túc Yểu đã không còn buồn không hé răng như lúc ban đầu, giữ tất cả kɧoáı ©ảʍ trong yết hầu, mà giống như bây giờ, gương mặt hiện rõ vẻ ý loạn tình mê, hỏi ra cũng là cố tình da^ʍ uế bất kham lại thanh thuần vô cùng.

Muốn mệnh mà.

"Vì Niên Niên mà lớn, vui không? Hả?"

Chín nông sau đó là một sâu, một khi Đông Thanh thao vào liền thao ra lượng lớn dâʍ ŧᏂủy̠ chảy xuống bên chân hai người.

Lông màu đen đan xen như có như không cọ xát đến viên hạt châu thấm đẫm ái dịch kia, dịch trắng ướt hoạt đem thứ này tẩm đến ướt dầm dề, dường như chỉ cần chạm vào sẽ đáng yêu mà sáng lên.

Thịt hành thô tráng căng mật huyệt thành một cái động lớn, huyệt thịt bị chống mà trở nên trắng gần như trong suốt, phảng phất như chọc một cái liền phá, Túc Yểu nghiêng đầu căn lên hầu kết Đông Thanh, kêu rên mà thừa nhận hắn va chạm mạnh mẽ.

Đêm nay nàng tiết rất nhiều lần, Đông Thanh lại vẫn cứng rắn như lúc ban đầu, quá không công bằng!

Bụng nhỏ của Túc Yểu đột nhiên chặt lại, hiện là sườn núi nhỏ, kích cỡ làm người ta sợ hãi

---

Không gian trong tiểu huyệt bị đè ép, quy lăng bị kí©h thí©ɧ đến nhảy dựng, rốt cuộc đem hàng dự trữ trong trứng dái thông qua mã mắt bắn vào bên trong tử ©υиɠ ấm áp.

Eo bụng hai người tương dán cùng nhau rung động, sau một lúc mới chậm rãi bình phục xuống.

Túc Yểu vô lực mà bám vào Đông Thanh, Đông Thanh nghiêng đầu vừa nhìn, nàng lại là mệt đến hôn mê bất tỉnh.

"A."

Đông Thanh cười nhạo, hôn hôn thái dương của nàng, "Thật ngoan."

Mệnh lệnh cho Thiển Lộ cùng Hùng Nâu ở bên ngoài đang ngắm sao mang nước vào phòng, Đông Thanh tinh tế mà lau mỗi chỗ trên người Túc Yểu, mới thô sơ giản lược mà thu thâp chính mình một phen.

Bế Túc Yểu lên giường, Đông Thanh đang muốn ôm nàng đi vào giấc ngủ, phút chốc lại nghe được động tĩnh đến từ nóc nhà...

Hắn đi ra ngoại thất.

*

Trên người Đông Thanh còn mang theo mùi xạ hương dày đặc, làm người vừa ngửi liền biết hắn mới vừa làm cái gì.

Mà người quỳ một gối xuống đất ở trước mặt hắn người dường như năm giác quan đều không nhạy, chỉ bình đạm mặt lạnh mà hội báo xong kết quả điều tra được giao phó, sau đó cũng không nói hai lời.

Đông Thanh đổ một ly trà lạnh cho chính mình, yết hầu bị lạnh đến, hắn lại giống như không cảm nhận được.

Mới vừa rồi người này nói: Trương Vận Tâm muốn đi lên con đường Tần Úc này, cụ thể muốn làm cái gì cần điều tra kỹ hơn.

Một cái chân ruồi bọ cũng muốn ôm. Đó là ý tưởng suy nhất trong lòng Đông Thanh.

"A." Nụ cười này so với nụ cười sủng nịch vừa rồi với Túc Yểu hoàn toàn khác biệt, hoàn toàn chỉ là trào phúng.

Thật không khéo, kể cả là chân ruồi bọ, hắn đều không cho phép Trương Vận Tâm đi ôm.

Đông Thanh không kiên nhẫn mà phất tay: "Gϊếŧ đi, diệt trừ hậu hoạn."

"Vâng." Dứt lời, người không còn ở nữa.

...

Đông Thanh uống xong một hớp nước trà cuối cùng trong ly, khi muốn trở về phòng bên tai lại cử động một chút.

Hắn ngước mắt, là Túc Yểu.

Đông Thanh lập tức nhớ lại mới vừa rồi nước trà có quá mức lạnh lẽo hay không, nếu không sao hắn lại có ảo giác tay chân lạnh lẽo như vậy?

Cho dù Túc Yểu không ngại thân phận của hắn, nhưng hắn vẫn là không muốn Túc Yểu nhìn đến một mặt hắc ám của hắn.

Nhưng nàng vẫn là thấy được.

Đông Thanh muốn giải thích cái gì, lời nói đến bên miệng lại đổi thành, "Niên Niên khát nước sao?"

Túc Yểu không trả lời, chỉ lẳng lặng mà nhìn hắn, hỏi một câu: "Đông Thanh, chàng cũng đã trở lại, có phải hay không?"