Chương 5: Tắm gội

Túc Yểu sợ nóng, ban ngày không thường ra ngoài, ở địa bàn của mình có thể mặc ít liền tuyệt đối không mặc nhiều, tới buổi tối tự nhiên là muốn tắm gội.

Đêm nay, Thiển Lộ kéo bình phong cho nàng, nước ấm áp bốc lên sương mù bay xung quanh, Túc Yểu vừa mới tới gần, trên người liền bao phủ một tầng hơi ẩm.

Khi tắm gội Túc Yểu cũng không cần có người khác hầu hạ, Thiển Lộ hầu hạ nàng cởi xiêm y xong liền rời khỏi phòng.

Làn da vừa mới chạm đến mặt nước, Túc Yểu liền co rúm người lại một chút, đợi thân thể đều được dòng nước ấm áp vây quanh, nàng mới thư thái mà thở ra một hơi thật dài.

Nhiệt khí ở trên mặt được hòa tan, hai má phiếm hồng, làm cho Túc Yểu giống như đóa kiều hoa phấn nộn, nàng đẩy mặt nước ra, đôi tay chống ở bên cạnh thau tắm, con ngươi ướt dầm dề ngơ ngác mà nhìn một chỗ, trong lòng nghĩ, là chuyện kiếp trước.

Sau khi nàng chết, người càng thương tâm hơn Túc Thừa, là Đông Thanh.

Nàng chưa từng nhìn thấy Đông Thanh rơi nước mắt, nhưng một ngày đó hắn ôm chính mình vào trong ngực, khóc đến tê tâm liệt phế, như đứa trẻ bị lạc đường.

Túc Yểu theo bản năng xoa xoa ngực, cách một tầng nước hơi mỏng có thể cảm nhận được sự trơn trượt của da thịt bên ngoài mang đến, cùng với tiếng tim đập nhanh hơn trong phút chốc..

Nàng thích Đông Thanh.

Cho nên khi sinh thời nàng mới thu hồi gương mặt ôn hòa của chính mình, bản mặt nghiêm khắc lệnh cho hạ nhân không được khinh mạn Đông Thanh.

Cho nên khi Đông Thanh thân cận nàng, tiểu nhân nhi trong lòng sẽ hoan hô nhảy nhót.

Cho nên thời điểm nhìn thấy Đông Thanh khóc mới muốn ôm lấy hắn, an ủi hắn, nói chính mình không đau.

Người khác nói Đông Thanh không xứng với Túc Yểu, thậm chí còn nói Đông Thanh chẳng qua là vật tiêu khiển ngày thường của Túc Yểu mà thôi.

Chỉ có Túc Yểu biết, cũng không phải như vậy.

Ở trong mắt nàng, không có ai có thể làm cho nàng vui vẻ hơn Đông Thanh.

Cho dù hắn là tốt, hay là xấu, bản tính thiện hay ác, trong tâm Túc Yểu hắn vẫn là Đông Thanh như cũ.

Những lời đồn đãi vớ vẩn đó Đông Thanh đều biết, nhưng hắn chưa từng thay đổi tâm đối tốt với Túc Yểu.

Như vậy Túc Yểu đều hiểu, mới có thể nghĩ nếu có kiếp sau, nàng muốn cùng Đông Thanh ở bên nhau cho tốt.

Túc Yểu lâm vào hồi ức nghĩ đến xuất thần, ngay cả phía sau truyền đến tiếng vang rất nhỏ đều không chú ý.

*

Sắc trời đã muộn, nếu là ở lúc trước, Đông Thanh sẽ không đi tìm Túc Yểu vào lúc này.

Từ khi bọn họ trưởng thành, nam nữ có khác, tuy là người khác không đề cập tới, bọn họ cũng nên hiểu được tị hiềm.

Nói đến cũng buồn cười, ban đầu hiểu rõ việc muốn bảo trì khoảng cách, sau khi Đông Thanh nhẫn nhịn mấy ngày không đi tìm Túc Yểu, hắn nghĩ ngày hôm sau sẽ đi tìm Túc Yểu chơi, lúc này Túc Yểu lại nổi giận đùng đùng tới cửa hưng sư vấn tội.

"Đông Thanh! Mấy ngày nay có phải ngươi đi chơi cùng người khác hay không?"

Túc Yểu cực kỳ ủy khuất, nàng đợi vài ngày không thấy Đông Thanh tới tìm chính mình, luôn nghĩ Đông Thanh sẽ mau tới thôi, hắn thì tốt rồi, ước chừng 5 ngày cũng không thấy bóng người!

Rõ ràng người được phái đi đều nói thân mình Đông Thanh không có vấn đề gì, vậy vì sao không tới tìm nàng!

Năm đó Thiển Lộ cũng chỉ là một tiểu cô nương không lớn hơn Túc Yểu bao nhiêu, nàng cũng không hiểu vì sao Đông Thanh thiếu gia đột nhiên phải bảo trì khoảng cách với tiểu thư nhà mình.

Không có biện pháp, Túc Yểu liền tự mình đi hỏi.

Đông Thanh có chút co quắp mà giảo ngón tay, không dám nhìn vào mắt Túc Yểu, ngập ngừng biện giải cho chính mình: "Niên Niên, có người nói chúng ta đều đã lớn, không thể ngày ngày ở chung một chỗ."

Việc này không tốt cho thanh danh của Túc Yểu.

"Vì sao không thể? Rốt cuộc là người nào nói, ta để Mộc Hổ đi đánh hắn!" Mộc Hổ là tiểu tử giữ lửa trong phủ.

Đông Thanh nhíu nhíu mi: "Ngươi không cần đi tìm Mộc Hổ."

Túc Yểu chơi tính trẻ con, chống nạnh nói, "Ngươi không tìm ta đi chơi, ta liền đi tìm Mộc Hổ!"

"..." Đông Thanh rối rắm một lúc lâu, vẫn là thỏa hiệp, "Ta đây về sau mỗi ngày đều đi tìm ngươi chơi, ngươi đừng đi tìm Mộc Hổ."

Túc Yểu vui vẻ, tuy nàng lớn hơn Đông Thanh một tuổi, lại không cao bằng hắn, nàng nhón chân cào cào cằm Đông Thanh, cười nói: "Đông Thanh, ngươi không cần lo người khác nói như thế nào, dù sao về sau chúng ta vẫn sẽ ở bên nhau."

Cằm hơi ngứa, khi đó mặt trời chiều ngả về tây, ánh nắng chiều sang lạn ánh lên màu cam hồng thướt tha, may mắn là nó che lên gương mặt thẹn thùng của Đông Thanh, nếu không Túc Yểu lợi cười hắn.

"Được, ta đã biết."

...

Nhưng mà sau khi trọng sinh, ngược lại Đông Thanh cũng không để điểm nam nữ khác biệt này ở trong lòng.

Mặc kệ sắc trời muộn hay không muộn, hắn muốn tìm Túc Yểu cũng không để ý cái này.

Chính là hắn chưa từng nghĩ đến Túc Yểu lại tắm gội sớm như vậy.

Sân Túc Yểu ở người không liên quan không được phép đi vào, trừ bỏ mấy cái nha hoàn sai vặt ở dãy nhà bên cạnh hầu hạ, cũng chỉ có Thiển Lộ và Đông Thanh có thể tùy ý tiến vào nhà chính.

Lúc này Thiển Lộ hẳn là đi ăn cơm, tiếng bước chân của Đông Thanh từ trước đến này đều nghẹ nhàng không tiếng động, hắn đẩy cửa phòng ra, hơi nước ập vào mặt làm hắn sửng sốt.

Thần trí nói cho hắn hẳn là mau chóng rời đi, tình huống như vậy dùng đầu ngón chân cũng đủ biết Túc Yểu đang làm cái gì.

Nhưng hắn do dự.

Ma xui quỷ khiến, mũi chân Đông Thanh hướng về phía trước, trực tiếp nghiêng người ẩn ở phía sau rèm.

Một vị trí góc chết mà hắn có thể nhìn thấy phía sau bình phòng mà không bị người phát hiện --

Hắn thấy được sống lưng trơn bóng trắng nõn của Túc Yểu.