Chương 6: Thật xấu (H)

Đường cong hoàn mỹ từ từ ẩn xuống dưới nước phóng ra một đạo bóng ma, vai ngọc như tước một đường thẳng kéo dài đến cánh tay ngó sen mảnh khảnh, xương bả vai nhẹ động, nhu mỹ như cánh bướm.

Thị lực của Đông Thanh cực tốt, hắn thậm chí có thể nhìn thấy vòng eo như ẩn như hiện dưới nước kia, mượt mà tiểu xảo, lả lướt đáng yêu.

Lúc tay tay Túc Yểu giống như đã có chút tê rần, nàng ngồi dậy, nửa bên tròn trịa cứ như vậy mà bại lộ dưới mí mắt Đông Thanh!

Phần nộn, giống như nhụy hoa đào.

Đông Thanh chấn động tại chỗ, trong cơ thể tựa như có một đoàn lửa nóng đang thiêu đốt, len lỏi nhắm thẳng xuống hạ thân, tầm mắt của hắn không rời nổi đoàn trắng nõn kia, nhìn qua mềm như vậy, đẹp như vậy, nếu...

Nếu hắn có thể sờ sờ thì tốt rồi.

Đông Thanh bị ý nghĩ của chính mình dọa, lý trí còn sót lại nói cho hắn không thể làm ra động tác lớn mà chạy trối chết, sau khi ổn định tâm thần, cuối cùng hắn nhìn thoáng qua mỹ nhân đồ nhập dục kia, liền lặng yên rời khỏi địa phương làm hắn tâm thần tɧác ɭoạи này.

Hắn mới vừa đi không bao lâu, Thiển Lộ liền trở lại.

Thời điểm vừa lúc, nước cũng lạnh.

Túc Yểu vừa định nói hình như ở cửa có động tĩnh, vừa lúc Thiển Lộ tiến vào, tâm của nàng vừa nhắc lên mới buông xuống.

Cất bước ra khỏi thau tắm, cho dù là Thiển Lộ cũng đỏ mặt.

Thân thể tiểu thư nhà nàng thật sự là quá đẹp! Eo nhỏ kia dường như một tay là có thể nắm giữ, lại nhìn hai vυ" no đủ kia...Thiển Lộ cúi đầu nhìn lại chính mình, thở dài, vùng đất bằng phẳng, nỗi đau này ai có thể hiểu chứ.

Sợ cảm lạnh, lau người xong liền thay áo ngủ, bên ngoài còn một bộ lụa mỏng, trước khi lên giường Túc Yểu dừng lại, quay đầu hỏi Thiển Lộ: "Mới vừa rồi có người tới sao?"

Thiển Lộ tuy kỳ quái nhưng vẫn rũ mắt trả lời: "Không có, tiểu thư."

Túc Yểu gật gật đầu, có thể là nàng quá nhạy cảm.

*

Đông Thanh trở lại phòng của chính mình, lần đầu tiên trên mặt lộ ra biểu tình hoảng loạn.

Hắn nhanh chóng rót cho chính mình một bát nước trà lớn, cũng không màng trà lạnh liền uống vào trong bụng, nhưng khô nóng trong miệng lại không giảm chút nào.

Ngày mùa hè vốn đã khô nóng, cho dù là buổi tối cũng vẫn oi bức, Đông Thanh kéo cổ áo đi vào nội thất, khi ngồi ở mép giường, trong đầu lại hiện ra hình ảnh vừa mới rình xem --

Eo thon, bộ ngực lớn, tóc đen bị bát đến trước ngực, chỉ có vài sợi tóc dán ở sống lưng, làm cho màu da càng đặc biệt trắng nõn.

Hắn không thấy được sườn mặt nàng nhưng cũng có thể tưởng tượng được biểu tình của Túc Yểu ngay lúc đó.

Khẳng định giống con thỏ.

Con ngươi ửng đỏ, mênh mông ánh nước giống như vừa mới khóc xong, cứ như vậy nhìn hắn cũng dâng lên một cỗ ấm áp.

Bị khí nóng làm cho chóp mũi cũng có chút hồng, môi đỏ vốn kiều diễm càng mềm mại giống như tích nước, nếu lúc này Túc Yểu gọi ra tên của hắn...

"Đông Thanh... Đông Thanh... Đông Thanh..."

Đông Thanh cúi đầu vừa nhìn, chỗ kia lại có phản ứng!

Che lại hạ thân chật vật, Đông Thanh đi tịnh thất, không để gã sai vặt nấu nước, liền dùng nươc giếng xối lên người, rốt cuộc hạ được nhiệt độ thân thể.

Nhưng đêm nay lại không hề bình tĩnh.

Bởi vì ở trong mộng, Đông Thanh gặp được Túc Yểu.

...

Túc Yểu ăn mặc đơn bạc, ngồi ở trên giường Đông Thanh đọc sách.

Đông Thanh nhìn nàng một hồi lâu, nàng mới ngẩng đầu nhin về phía hắn, "Chàng đã về rồi."

Không biết vì sao, làm thế nào Đông thanh cũng đều không nói nên lời, không có biện pháp, hắn chỉ có thể gật gật đầu với Túc Yểu.

Túc Yểu che miệng cười khẽ vài tiếng, im lặng đặt sách ở đầu giường, đứng dậy đi về phía Đông Thanh, đến lúc cách hắn một bước cũng không dừng lại. Nàng cứ tiếp tục đi, cứ như vậy đi vào trong lòng ngực Đông Thanh.

Một đoàn mềm mại kiều diễm dán vào trong lòng ngực Đông Thanh, theo bản năng hắn ôm lấy vòng eo Túc Yểu, thật nhỏ, so với hắn nhìn đến còn nhỏ hơn.

Nhìn thấy? Hắn nhìn qua khi nào?

Đông Thanh lắc lắc đầu bỏ qua chút tâm tư này, hắn cúi đầu nhìn Túc Yểu, nàng cũng đang nhìn hắn, nàng quấn tay lên cổ hắn, mùi hoa quế thơm ngào ngạt vây quanh hắn, "Đông Thanh, chàng yêu ta không?"

"..."Yêu! Đông Thanh vẫn không thể nói chuyện, hắn dùng sức gật gật đầu.

Túc Yểu nhìn thấy liền cười, kéo đầu hắn xuống liền in lên môi hắn một nụ hôn: "Ta cũng yêu chàng."

Đông Thanh bị nụ hôn cùng lời thông báo này làm cho đầu óc trống rỗng, chỉ là không nghĩ tới, động tác tiếp theo của Túc Yểu càng làm cho hắn giật mình --

Nàng kéo quần áo trên người hắn ra.

Hình ảnh vừa chuyển, Đông Thanh đã đè nặng Túc Yểu lên giường.

Hai người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đối diện nhau.

Trên người Túc Yểu rất thơm, nụ cười trên mặt nàng là nét phong tình vạn chủng mà Đông Thanh chưa bao giờ nhìn thấy, đầu quả tim Đông Thanh run lên, hắn cúi đầu lướt qua môi nàng một ngụm.

Thơm ngọt ngon miệng.

Hắn lại gia tăng lực đạo trên lưỡi một chút, trong cổ họng Túc Yểu tràn ra một tiếng rêи ɾỉ yêu kiều, lưỡi linh hoạt cũng bị động dây dưa cùng hắn, nước bọt chảy ra giữ răng môi hai người, Đông Thanh càng nóng hơn.

Ngoài miệng không ngừng, tay Đông Thanh cũng xoa tròn trịa làm hắn khϊếp sợ kia.

A...So với trong tưởng tượng còn mềm mại hơn!

Túc Yểu dán vào lỗ tai hắn, hơi thở như u lan, "Xoa mạnh hơn chút đi, Đông Thanh."

Đông Thanh nghe lời mà tăng thêm lực đạo, hai luồng mềm như bông tùy ý hắn nắn tròn bóp dẹp, núʍ ѵú cứng rắn giống như nhụy hoa đào đang run rẩy ở trong lòng bàn tay hắn, trực giác cho hắn biết chính mình có chỗ muốn biểu đạt, nhưng hắn lại không biết rốt cuộc là nơi nào!

"Niên Niên..."

Hắn có thể nói rồi sao?

Tự nhiên Đông Thanh phấn khởi lên, hắn nhấc hạ thân, đem cái chỗ so với ngày thường càng thô tráng dữ tợn hơn tùy tiện mà đâm vào giữa hai chân Túc Yểu.

Thật xấu...

Hắn không rõ hạ thể của Túc Yểu có bộ dáng ra sao, nhưng hắn khẳng định, nơi đó nhất định kiều nộn đáng yêu giống Túc Yểu.

Sẽ không xấu giống như nơi đó của hắn vậy.

Đông Thanh lại mạnh mẽ xoa nhẹ nhũ thịt của Túc Yểu một phen, hắn hạ thân mình, đồ vật hắn ghét bỏ kia đột nhiên đυ.ng phải một mảnh trơn trượt, cả người run lên, qυყ đầυ quả nhiên theo sát nhục động, vừa được mυ"ŧ vào liền phun --

"A... Niên Niên!"

Đông Thanh tỉnh.