Chương 2

Trong mắt Chu Uẩn phản chiếu bóng dáng của tôi.

Chỉ có một mình tôi.

Nhưng tôi biết, trong lòng anh đã chứa đựng một người khác.

Nữ chính Tô Kỳ.

Tôi vốn là viên đá cản đường trên con đường tình cảm của họ.

Khi Chu Uẩn càng ngày càng không bỏ xuống được Tô Kỳ, tôi cũng phát hiện mình giống như thay đổi thành một người khác.

Tôi dễ tức giận, nghi ngờ vô lý, du͙© vọиɠ chiếm hữu quá mức.

Nhưng đó không phải là tôi ban đầu.

Cốt truyện đã biến tôi thành một người xa lạ.

Đó là thiết lập nhân vật mà tác giả đã giao cho tôi.

Khoảng cách giữa tôi và Chu Uẩn cũng càng lúc càng lớn.

Mãi cho đến khi tôi đập mạnh vào đầu mình, nhớ ra mình là nữ phụ độc ác xuyên sách.

Tôi mới dần dần tỉnh táo lại.

"Chu Uẩn, em cảm thấy hơi mệt, em muốn về nhà."

"Được, chúng ta về nhà." Chu Uẩn hiển nhiên là thở phào nhẹ nhõm.

Tôi và Chu Uẩn quen nhau từ năm ba tuổi.

Cùng nhau đi qua gần hai mươi năm.

Là sự tồn tại quen thuộc nhất của nhau.

Tôi cứ tưởng chúng tôi sẽ ở bên nhau suốt quãng đời còn lại, nhưng bây giờ...

Quãng đường còn lại mỗi người mỗi ngã.

Hai ngày nay tôi bị bệnh nên luôn ở nhà dưỡng bệnh.

Chu Uẩn bề bộn nhiều việc, nhưng cũng xin nghỉ ở nhà với tôi.

Trước giờ anh ấy vẫn luôn như vậy.

Nếu anh ấy muốn đối xử tốt với ai đó, anh ấy sẽ nâng người đó trong lòng bàn tay.

Tốt đến mức khiến người ta khó mà từ chối.

Đáng tiếc, anh ấy đã dần dần chuyển dời cái tốt này cho người khác.

Chu Uẩn luôn có yêu cầu nghiêm khắc với bản thân.

Khi họp không bao giờ mang theo điện thoại.

Nhưng hiện giờ anh ấy liên tục thất thần.

Chỉ trong nửa giờ ngắn ngủi, anh ấy đã cầm điện thoại không dưới năm lần.

Khóe miệng còn vô thức nở nụ cười.

Tôi nhìn cảnh tượng trước mắt này, có hơi ngây người.

Bao lâu rồi?

Đã bao lâu rồi tôi chưa thấy Chu Uẩn cười từ tận đáy lòng như vậy.

Tôi giật giật khóe miệng, cay đắng lan tràn.

Thật ra cũng không thể hoàn toàn trách Chu Uẩn.

Kể từ khi Tô Kỳ xuất hiện, tính tình tôi đã thay đổi.

Không biết đã cãi nhau với anh ấy bao nhiêu lần.

Bây giờ anh ấy vẫn sẵn lòng quan tâm sống chết của tôi cũng coi như không tệ rồi.

Tôi quan sát toàn tộ ngôi nhà từng chút một.

Từ thứ nhỏ như đôi đũa đến lớn như đồ điện gia dụng, đều do tôi và Chu Uẩn cùng nhau chọn.

Lúc đó chúng tôi tràn đầy chờ mong về cuộc sống tương lai.

Dùng hết tâm quyết trang trí ngôi nhà nhỏ yêu thương của chúng tôi.