Chương 3

Nhưng ai có thể ngờ được, Tô Kỳ xuất hiện chưa tới mấy tháng.

Mọi thứ đều thay đổi.

Tôi nhìn ra được, tâm tư Chu Uẩn không ở trên người mình.

Vì thế vội giục anh ấy đi làm.

Mạng sống đếm ngược còn nửa tháng.

Mắt thường cũng có thể thấy rõ cơ thể của tôi ngày càng kém đi.

Chu Uẩn nhìn ra có gì đó không đúng nên muốn dẫn tôi đến bệnh viện kiểm tra.

Tôi chỉ nói qua loa lấy lệ là do ăn bánh trước đó.

Dạ dày còn hơi khó chịu, ăn không vô.

Dưỡng từ từ là khỏe thôi.

Anh ấy không nói thêm gì nữa.

Khoảnh khắc khi bước ra khỏi cửa, tôi thậm chí có thể cảm nhận được sự phấn khích trong lòng anh ấy.

Là vì sắp đi gặp Tô Kỳ.

Tôi nhếch môi cười tự giễu.

Cho dù có cố gắng thuyết phục bản thân thì đây cũng là sự thật đã định.

Nhưng nhìn người mình yêu sâu đậm dần thích người khác, mà mình lại không có biện pháp.

Trái tim có vẻ hơi đau đớn.

Thời gian còn lại không còn nhiều lắm, tôi muốn nói lời tạm biệt với thế giới này.

Tôi mang thức ăn cho mèo ra ngoài.

Trước cửa nhà có một con mèo hoang.

Tôi vốn định nhận nuôi nó, nhưng nó vẫn rất cảnh giác, không muốn bị nuôi nhốt.

Đành thôi.

Sau này sẽ không có cơ hội đến xem nó nữa.

Cũng không biết nó có nhớ tôi không.

Cuối cùng tôi cũng chạm vào nó và nói liên miên rất nhiều.

Con mèo dường như phát hiện ra điều gì đó.

Nó ngồi xổm bên chân tôi không ngừng dụi dụi, lo lắng kêu meo meo.

Tôi biết chó mèo có thể cảm nhận được người bệnh.

Nó đang nhắc nhở tôi.

Nhưng tôi cũng biết tôi không thể sống được nữa.

Cho dù là đưa đến bệnh viện, bác sĩ cũng không kiểm tra ra cái gì.

Cảm nhận được ý tốt của chú nhóc.

Tôi cong môi nói: "Cám ơn em, chị không sao."

Thời gian còn lại tám ngày.

Tôi đã có thể cảm nhận rõ ràng sự mất sức sống.

Sức lực dần dần rời khỏi cơ thể.

Bắt đầu ho khan thường xuyên và xuất hiện triệu chứng ho ra máu.

Tôi đã giấu kín tất cả chuyện này.

Tâm tư Chu Uẩn căn bản không ở trên người tôi.

Ngày nào cũng đi sớm về trễ.

Mặc dù ở chung một mái nhà nhưng đã lâu không gặp mặt.

Đôi khi tôi nghĩ, nếu anh ấy biết tôi không còn sống nữa.

Anh cũng sẽ bỏ mặc tôi như vậy sao?

Mặc dù tò mò nhưng tôi không muốn nói cho anh ấy biết.

Tôi gom tiền tiết kiệm của mình lại và phân phát.

Bố mẹ tôi đã qua đời vì tai nạn vài năm trước.

Người bên cạnh tôi ngoại trừ Chu Uẩn, cũng chỉ còn lại có bạn thân Diệp Lăng.