Chương 5

"Em lại ăn bậy gì thế?" Anh không vui trách cứ.

Tôi lắc đầu.

Thấy tôi không sao, anh xoay người rời đi.

"Chu Uẩn."

Tôi bỗng dưng kéo anh lại, thử hỏi: "Nếu có một ngày em không còn nữa, anh có buồn không?"

"Sẽ không!"

Anh ấy nhìn tôi với ánh mắng nặng nề: "Đừng dùng lại chiêu hồi nhỏ, Lâm Niệm, cái chiêu bỏ nhà ra đi này, anh khuyên em nên dừng lại."

Trước kia tôi ỷ vào Chu Uẩn cưng chiều tôi, mỗi lần cãi nhau là bỏ nhà đi.

Lần đó khiến anh sợ hãi.

Anh vận dụng tất cả các mối quan hệ của mình, thiếu chút nữa đảo lộn thành phố C.

Cuối cùng anh run rẩy ôm lấy tôi: "Lâm Niệm, anh ra lệnh cho em, sau này không được rời khỏi tầm mắt anh một bước."

"Xin em đừng rời xa anh, anh sẽ rất sợ."

Tôi dùng ánh mắt miêu tả đường nét khuôn mặt Chu Uẩn.

Bộ dạng cau mày của anh ấy thật xấu xí.

Bây giờ anh ấy có nhớ mình đã từng sợ mất tôi đến mức nào không?

Tôi nghĩ chắc là không thể nhớ được.

Sao trí nhớ của anh ấy lại tệ đến vậy.

Anh ấy không nhớ trước đây anh ấy đã yêu tôi đến nhường nào, rồi anh ấy cũng sẽ quên bao nhiêu chuyện tôi đã làm khiến anh ấy chán ghét.

"Được, em biết rồi." Tôi gật đầu.

Thì ra anh sẽ không buồn.

Người xa lạ còn vì tôi mà rơi nước mắt.

Tôi giật giật khóe miệng cười tự giễu.

Không buồn cũng tốt.

Nam chính làm sao có thể buồn vì nữ phụ ác độc chứ.

Nhìn bóng lưng Chu Uẩn.

Tôi im lặng nói một câu: "Tạm biệt."



Chu Uẩn phải ra nước ngoài công tác nửa tháng.

Tôi lặng lẽ tìm trợ lý sắp xếp cho anh.

Ngày xuất phát, tôi không đưa Chu Uẩn ra sân bay, chỉ ở cửa đưa hành lý cho anh: "Thuận buồm xuôi gió."

Anh nhìn tôi thật sâu.

Trong ánh mắt có sự phức tạp mà tôi không hiểu.

Cuối cùng vẫn không nói gì, quay đầu đi.

Mãi cho đến khi nhìn xe chạy xa, tôi mới buông lỏng nắm tay đang nắm chặt.

Không nhịn được ho lên.

Suýt chút nữa tưởng là Chu Uẩn đã phát hiện có gì không đúng.

Tôi thu dọn hành lý xong rồi nhìn ngôi nhà mà tôi và Chu Uẩn đã trang trí từng chút từng chút này.

Khổ sở trong lòng sắp tràn ra.

Bây giờ vẫn còn một bước cuối cùng.

Tôi đánh thức quản gia thông minh: "Tiểu A."

"Chủ nhân, tôi đây."

"Xóa bỏ quyền hạn vân tay của Lâm Niệm."

"Được, chủ nhân, đã xóa bỏ quyền hạn vân tay của Lâm Niệm."

Tôi kéo vali rời đi.

Bầu trời xám xịt nhìn như sắp mưa.

Gió lạnh thổi qua khiến tôi nổi da gà ngay lập tức.