Chương 3. Cô đã nói dối anh quá nhiều lần

Cùng lúc đó, những vệ sĩ xuống xe cùng Quý Mộ Thâm đều sững sờ khi chứng kiến cảnh tượng hiếm có này, họ không biết chuyện gì đã xảy ra.

Từ trước đến nay cô Triệu vẫn luôn rất chán ghét với sợ hãi cậu chủ của họ, mỗi lần nhìn thấy cậu chủ đều nóng lòng muốn trốn đi, vậy mà giờ... cô ấy lại ôm cậu chủ của họ, rồi còn cười rất tươi nữa.

Mà khuôn mặt nhỏ bé xinh đẹp động lòng người kia thậm chí còn giống như đang hưởng thụ?

Là cô Triệu bị điên hay là họ bị điên nên mới nhìn thấy ảo giác?



"A Thâm, A Thâm.." Nghe thấy giọng nói của anh, Triệu Vãn Y cảm thấy trong lòng như mềm nhũn, ngoan ngoãn gọi anh lại.

Cô biết anh có thể rất ngạc nhiên nhưng... cô rất hạnh phúc khi có thể một lần nữa quay về bên anh.

Cơ thể thẳng tắp của anh cứng ngắc mãi lâu sau mới đột nhiên có phản ứng, anh chậm rãi nâng tay lên vuốt ve eo cùng tóc của cô, ôm cô vài phút rồi sau đó mới chậm rãi cúi cầu xuống.

Anh cúi đầu, chóp mũi anh chạm vào tóc cô, tận hưởng hương thơm ngào ngạt.

"Em có biết mình đang làm gì không?" Anh cố hết sức duy trì sự bình tĩnh, giọng nói vẫn có chút không ổn định.

Anh còn có chút không dám tin những gì đang xảy ra ngay lúc này.

Cô đang ôm người mà cô ghét nhất.

Nghe được giọng nói bên tai, Triệu Vãn Y thu hồi lại cảm xúc vừa rồi, ngẩng đầu nhìn anh.

"Em biết."

Anh cau mày thật chặt rồi nói với vẻ nghiêm nghị.

"Em không hiểu." Nhất định cô không hiểu mình làm như vậy có ý nghĩa gì.

Trong mắt anh, hành vi của cô có nghĩa là cô đã chấp nhận anh.

Nhưng từ trước đến nay cô vẫn luôn ghét anh.

"Em thực sự hiểu mà." Vãn Ý nói một cách chắc chắn.

Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lúc này của anh, cô đột nhiên im lặng.

Đôi mắt anh nhìn cô đầy vẻ phòng bị.

Cũng phải... Cô đã lừa dối anh quá nhiều lần rồi, chỉ để có thể thoát khỏi anh.

Nghiêm trọng nhất là lần này.

Cô tỏ vẻ hợp tác trong mọi việc khi tổ chức đám cưới, cô còn nhờ anh đi cùng để chọn nhẫn nhưng lại bí mật nhờ anh trai cô mang cô đi..

Đang suy nghĩ miên man, cô chợt buông bàn tay đang ôm lưng anh ra.

Người đàn ông cau mày thật chặt nhưng không có ý định rời bàn tay đang đặt trên eo cô đi, anh cứ vậy mà ôm cô thật chặt.

Cô khẽ thở dài rồi đành đưa tay ra nắm lấy tay anh.

Anh nhíu mày thật chặt, nhìn đôi tay trắng nõn của cô rồi mới từng chút một rời đôi tay đang ôm eo cô đi.

Tay người đàn ông ấy đông cứng lại, vẻ mặt lạnh lùng đến đáng sợ.

Cô ấy vẫn còn muốn rời đi sao?

Nhìn thấy cảnh này, Hạ Sơn lập tức cảnh giác, vội vàng nói với những người khác.

"Mau ngăn cô Triệu lại!"

Nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc này nhưng tâm trạng của Triệu Vãn Y lúc này rất bình tĩnh, cô liếc nhìn đám vệ sĩ rồi nhẹ nhàng lắc đầu, thay vì cố gắng bỏ đi như mọi người nghĩ, cô lại đột nhiên quay lại mà đi đến chỗ xe của Quý Mộ Thâm, mở cửa bước lên xe một cách tự nguyện.

Mọi người bối rối kinh ngạc nhìn người con gái ấy ngoan ngoãn lên xe.

Sau khi Triệu Vãn Y ngồi vào trong xe, cô quay đầu lại nhìn người đàn ông lạnh lùng đang đứng lẳng lặng bên ngoài xe rồi mỉm cười.

"Chúng ta đi thôi."

Khuôn mặt nhỏ nhắn dịu dàng ngoan ngoãn không có một chút không vui nào.

Trên mặt cô như viết rõ dòng chữ “ngoan ngoãn vâng lời” vậy.

Chẳng khác nào một chú thỏ trắng nhỏ chủ động đưa đến tận cửa.

"..." Quý Mộ Thâm sững sờ, vẻ mặt anh tràn đầy bất ngờ nhìn cô gái chủ động lên xe của anh, anh hoàn toàn không nhìn ra được suy nghĩ của cô.