Chương 4: Nếu em dám đi, tôi sẽ phá hủy nhà họ Triệu!

Cô học cách ngụy trang như vậy từ khi nào, anh không nhìn thấy bất kỳ ý nghĩ muốn tìm cơ hội chạy trốn nào trên mặt cô.

Mặc dù lần đào hôn này của cô anh cũng đoán được, nhưng... trong lòng anh vẫn có chút ảo tưởng, mong rằng cô sẽ nguyện ý ở bên cạnh anh, cùng anh trải qua phần đời còn lại.

Nhưng... cô gái xấu xa này vẫn nói dối anh.

Vì vậy ảo tưởng tốt đẹp cuối cùng trong lòng anh đã hoàn toàn bị dập tắt.

...

Ở một bên khác, Hạ Sơn cùng mấy vệ sĩ nhìn Triệu Vãn Y tự giác lên xe, trên mặt hiện rõ vẻ nghe lời cũng bày ra vẻ mặt kỳ quái.

Không... cảm giác này quá lạ.

Nếu như bình thường, lúc này cô Triệu hẳn phải nhảy xuống biển để thoát thân rồi chứ.

Bởi vì hai năm trước, lúc cô Triệu được nhà họ Quý và nhà họ Triệu tìm thấy khi bỏ trốn trong buổi lễ đính hôn, cô ấy đã nhảy xuống sông...

Trước kia, mỗi lần gặp phải tình huống như vậy, bọn họ đều tìm mọi cách để ngăn không cho cô Triệu bỏ chạy.

Nhưng bây giờ nhìn cô Triệu ngoan ngoãn và dịu ngoan như một con thỏ thế này khiến đám vệ sĩ đột nhiên có chút luống cuống không biết phải làm sao.

Quý Mộ Thâm im lặng một lúc rồi sau đó, đôi chân dài của anh bước từng bước một về phía chiếc xe.

Thấy vậy, Hạ Sơn vội vàng chạy đến đưa tay ngăn cản, cảnh giác nhắc nhở.

"Cậu chủ, cẩn thận..."

Ngay khi anh ta vừa dứt lời, người đàn ông ấy đã liếc anh ta một cái với vẻ khó chịu.

Hạ Sơn tự giác lùi lại phía sau, dù sao thì cô Triệu cũng vừa đào hôn, cậu chủ của anh tức giận là bình thường.

Cũng may là lần này cô Triệu không trốn thoát thành công, nếu không thì mọi chuyện sẽ rất đáng sợ.

Quý Mộ Thâm dừng trước cửa xe, đưa mắt nhìn cô gái đang ngồi bên trong, sau một hồi im lặng anh mới nói.

"Em cho rằng tôi sẽ thả em đi sao?"

“Triệu Vãn Y, em vẫn còn quá ngây thơ!” Anh chế nhạo.

Cho dù cô mềm lòng thì anh cũng sẽ không mềm lòng.

Anh sẽ không bao giờ để cô bỏ đi một lần nào nữa.

Anh có mong muốn chiếm hữu đến mức bệnh hoạn với cô, thậm chí anh còn không thể kiểm soát mong muốn đấy...

Vẻ mặt Triệu Vãn Y tràn đầy vẻ bất lực, nhìn thấy ánh mắt tràn đầy cảnh giác của anh, cô bất đắc dĩ phải cố tình nói.

"Nếu anh còn không đi thì em sẽ đến nước M đấy."

Nói xong cô đặt tay lên cửa định xuống xe.

Giọng cô vừa hạ xuống thì ánh mắt anh liền phát lạnh, anh đột nhiên nắm chặt cổ tay đang đặt ở cửa xe của cô, ánh mắt gắt gao nhìn cô như thể sửa mang cô đi làm thịt.

"Nếu em dám đi, tôi sẽ phá hủy nhà họ Triệu!"

Lại nữa rồi... nghe được những lời quen thuộc ấy, Triệu Vãn Y âm thầm thở dài trong lòng rồi ngoan ngoãn ngồi xuống lần nữa.

Cô biết bây giờ anh không thể chịu kí©h thí©ɧ được, vì vậy cô chỉ có thể nhẹ nhàng nói với anh, giọng nói có chút dỗ dành.

"Vậy thì anh lên xe đi, em sẽ không rời đi đâu."

Giọng nói dịu dàng của cô vang lên, Quý Mộ Thâm nhíu mày, biểu tình trên mặt anh trở nên phức tạp, mấy giây sau anh đột nhiên giơ tay đóng cửa xe bên cạnh cô rồi quay người sải bước sang phía bên kia, cúi người ngồi vào xe.

Nhìn thấy anh "ngoan ngoãn" lên xe như vậy, Triệu Vãn Y nở một nụ cười hài lòng.

Người đàn ông này ăn mềm không ăn cứng, tiếc rằng khi còn trẻ cô vốn quá kiêu ngạo, quá tự cao tự đại không biết cách ứng đối, mỗi lần đấu khẩu với anh đều rất gay gắt, họ luôn làm tổn thương nhau...

Du͙© vọиɠ kiểm soát cô của anh quá mạnh mẽ, cô bỏ trốn, anh đánh mất lý trí, dùng mọi cách để ép cô lộ diện rồi cướp đoạt đi tự do của cô, nhốt cô trong căn phòng lớn ở khu biệt thự to như lâu đài mà anh xây cho cô.