Chương 7: Anh không thể xuống tay nhẹ hơn một chút sao?

Cô vừa nói dứt lời, đầu dây bên kia điện thoại đã trở nên trầm mặc, dường như cũng đã bị giọng nói bình tĩnh dịu dàng của cô làm cho hết hồn.

Lúc trước cô mà rơi vào trong tay của Quý Mộ Thâm thì sẽ chỉ biết hoảng loạn cầu xin anh cả giúp đỡ, hôm nay sao cô lại có thể điềm nhiên được đến thế?

Sau khi trầm lắng một lúc thật lâu, Triệu Mộc Trạch mới cất giọng.

“Em đang ở đâu, anh cả đến đón em về.”

Giọng của Triệu Mộc Trạch vang lên, ánh mắt của người đàn ông đang nắm chặt lấy điện thoại trở nên lạnh lẽo.

Thấy thế, Triệu Vãn Y thoáng giật mình một cái, sợ là anh sẽ nghĩ cô lại muốn chạy trốn mà kích động nên vội vàng mở miệng.

“Anh cả, em đã nghĩ kỹ rồi, về sau em sẽ không chạy trốn nữa đâu.”

Giọng nói của cô vang lên, Triệu Vãn Y ở đầu dây bên kia điện thoại kinh ngạc một trận.

“Vãn Y…”

“Có chút chuyện đợi em quay về sẽ giải thích cẩn thận cho anh, bây giờ em ở đây rất tốt, anh không cần phải lo lắng đâu.” Triệu Vãn Y nói tiếp.

Cô vừa nói xong lời này, Triệu Mộc Trạch ở đầu dây bên kia truyền đến một tiếng thở dài.

“Vậy được rồi, anh cả sẽ đợi em quay về.”

Thấy anh em hai người đã nói chuyện xong, Quý Mộ Thâm liền trực tiếp ngắt điện thoại.

Anh híp mắt lại, dùng một loại ánh mắt vừa mạnh mẽ vừa lạnh lẽo nhìn chằm chằm đánh giá vẻ ngoài bình tĩnh lúc này của cô, dường như muốn nhìn thấu được cô.

Cô của ngày hôm nay, rất kỳ lạ.

Không chỉ là kỳ lạ về hành động, mà đến ngay cả những lời nói ra cũng kỳ lạ nốt.

Cô của lúc trước sẽ chỉ có thể nói: “Quý Mộ Thâm, tôi ghét anh.” “Quý Mộ Thâm, cầu xin anh, buông tha cho tôi đi.”

Nhưng hôm nay…

Cô lại phá lệ, hoàn toàn không giống như thường ngày, cô ôm lấy anh, gọi anh là A Thâm, ngay cả khi anh ôm lấy cô, cô cũng ngoan ngoãn lạ thường, ánh mắt cũng ấm áp, mềm mại như nước…

Dường như là đã biến thành một con người khác.

Nhưng anh lại rõ ràng hơn ai hết, cô chính là Triệu Vãn Y, cho dù cô có ngụy trạng như thế nào đi chăng nữa thì anh vẫn có thể dễ dàng nhận ra cô.

Ánh mắt không chút che dấu của người đàn ông khiến cho Triệu Vãn Y có chút không được tự nhiên.

Ánh mắt của anh quá mạnh mẽ, đến mức rất khó có thể khiến cho người ta nhìn thấu được khuôn mặt vừa lạnh lùng vừa mạnh mẽ đó của anh, đi tìm hiểu một chút dịu dàng ấm áp được anh che giấu kín kẽ tận trong xương tủy.



“Cốc cốc.”



“Cậu chủ, bác sĩ tới rồi.” Ngoài cửa truyền đến giọng nói của dì Hứa.

Lúc này, tiếng gõ cửa bỗng vang lên, cuối cùng cũng cắt đứt ánh mắt của người đàn ông.

Quý Mộ Thâm thu lại ánh nhìn đang đặt trên khuôn mặt của cô, sau đó đảo mắt quét nhìn phía cửa một cái, mở miệng nói.

“Vào đi.”

Lời vừa mới dứt, cửa phòng đã bị đẩy vào, dì Hứa đi cùng một vị bác sĩ tư nhân cầm hòm thuốc bước vào trong.

Quý Mộ Thâm nâng tay sờ cổ chân trái bị thương của cô, đặt chân của cô lên trên bàn trà, che váy lại, chỉ để lộ ra một phần chân nhỏ, sau đó mới nói với bác sĩ kia.

“Xem vết thương đi!”

Bác sĩ gật đầu, đặt hòm thuốc xuống, sau khi đeo găng tay dùng một lần lên thì mới cong người bắt đầu chạm vào cổ chân của cô, khẽ nhấn nhấn mấy cái.

“Shhh…” Triệu Vãn Y đau đớn hít vào một hơi.

Nhìn thấy bộ dáng yếu ớt của cô, Quý Mộ Thâm không nhịn được mà cau mày lại, không vui nói một câu.

“Nếu đã dám đào hôn thì chút đau đớn này cũng phải nhịn đi!”

Thấy bộ dạng hung hăng lạnh lùng của người đàn ông ấy, Triệu Vãn Y ủy khuất chớp chớp mắt vài cái, sau đó nhẹ nhàng đáp lại một tiếng.

“Ồ.”

“...” Dáng vẻ mềm mại nghe lời của cô khiến cho người đàn ông thay đổi sắc mặt, oán giận ban đầu trong lòng anh vì chuyện cô đào hôn cứ thế mà không thể phát tiết ra được.

Sau khi im lặng vài giây anh mới chuyển tầm mắt, nhìn bác sĩ một cái, khẽ kiềm lại cơn giận dữ không vui của mình mà nói một câu.

“Anh có thể xuống tay nhẹ nhàng một chút được không?”

Cô bé hư này từ nhỏ đã yếu ớt như thế rồi!

Đau một chút là khóc lóc đáng thương, rất phiền phức mà!

Hôm nay tạm thời đến đây thôi.