Chương 8: Cho dù em có bị tàn phế, tôi cũng sẽ không để em đi!

Giọng nói không vui của người đàn ông khiến cho vị bác sĩ kinh sợ, lúc này lộ ra biểu cảm không biết phải làm sao, cẩn thận nói.

“Anh Quý, tôi sẽ cố gắng hết sức…” Nói xong lời này, động tác trên tay lại càng thêm cẩn thận hơn.

“Không bị thương đến xương cốt, nhưng mà lại chạm đến dây chằng, không nghiêm trọng lắm, tôi sẽ cho một ít thuốc, khoảng thời gian này cứ nghỉ ngơi thật tốt là không có vấn đề gì rồi.” Bác sĩ tháo khẩu trang ra, cẩn thận mở miệng nói.

Triệu Vãn Y gật gật đầu, nói một câu.

“Cảm ơn bác sĩ.”

“Tôi cho người đi theo bác sĩ đi lấy thuốc.” Dì Hứa tiếp lời nói, lại dẫn bác sĩ rời đi.

Sau khi bác sĩ rời đi, Triệu Vãn Y khẽ động cổ chân, phát hiện vẫn còn có chút đau, trực tiếp đỡ lấy tay vịn sô pha đứng một chân lên.

“Muốn đi đâu?” Thấy cô đột nhiên đứng lên, người đàn ông theo thói quen lộ ra vẻ cảnh giác.

“Đi tắm ạ.” Triệu Vãn Y nhìn anh một cái, nói xong, cô vô thức sờ sờ dây kéo ở bên sườn lễ phục.

Thấy động tác sờ dây kéo của cô, ánh mắt của người đàn ông nóng rực lên.

Sau đó đứng dậy khỏi ghế sô pha, cúi người, ôm ngang eo cô đứng lên.

Triệu Vãn Y sửng sốt, giật mình ngẩng đầu nhìn anh.

“Anh…” Nhưng lại không nói ra những lời phản kháng hoảng loạn như trước đây.

Anh ôm cô đi mấy bước đến trước cửa phòng tắm, sải chân thật sài đi vào bên trong, hạ đôi mắt xuống nhìn người con gái nghe lời, không có ý muốn dãy dụa đang nằm trong lòng mình, trong mắt thoáng qua một tia ngoài ý muốn mới cúi người thả cô xuống.

Triệu Vãn Y đứng vững bằng một chân, theo bản năng duỗi tay che lại vị trí ở phần ngực của mình, có chút xấu hổ nhìn anh.

“Tôi không hèn hạ như thế đâu!” Ánh mắt của người đàn ông dời đi, lạnh lùng hắng giọng nói.

Mặc dù anh sẽ vì cô mà không từ bất cứ một thủ đoạn nào, nhưng… Điều duy nhất mà anh không làm là, sử dụng cách nhân lúc người gặp nguy mà làm nhục cô!

“Tôi còn có việc, đi xuống lầu trước.” Quý Mộ Thâm đảo mắt nhìn cô một cái, lạnh lùng xoay người đi ra khỏi phòng tắm.

“Ừm.” Triều Vãn Y khẽ gật đầu.

Quý Mộ Thâm xoay người rời đi nhưng lại dừng lại ở trước cửa một lúc lâu, đảo mắt nhìn qua cánh cửa sổ không có thiết bị phòng hộ, cau mày lại, vẫn có chút không yên tâm mà nhắc nhở cô.

“Đừng lại nghĩ đến chuyện nhảy lầu chạy trốn đấy, trừ khi em không cần chân của mình nữa.”

Anh cũng không tin cô có thể thành thật ngoan ngoãn mà kết hôn cùng với anh.

“Em biết rồi.” Triệu Vãn Y khẽ thở ra một hơi, điều này đúng là chuyện mà trước đây cô sẽ làm.

Đúng vào lúc trong lòng cô vẫn còn trầm lặng không biết phải làm sao thì giọng nói lạnh lẽo của người đàn ông lại vang lên.

“Cho dù em có tàn phế thì tôi cũng sẽ không buông tha cho em đâu!”

Thấy tiếng đáp lại của cô, người đàn ông mới quay người rời đi, đóng cửa phòng tắm lại.

Triệu Vãn Y ngây người đứng ở vị trí cũ…

Khuôn mặt có chút thẫn thờ.

Đúng là kiếp trước cô đã bị tàn phế, bại liệt ngồi trên xe lăn, khuôn mặt bị hủy hoại đi hơn một nửa… Những người đàn ông trước đây chen chúc nhau theo đuổi cô lúc đấy không thèm liếc nhìn cô dù chỉ là một cái.

Chỉ có anh vẫn dùng ánh mắt chứa đầy du͙© vọиɠ chiếm hữu mà nhìn cô chằm chằm, giống như… Cô là tiên tử xinh đẹp nhất thế gian này.

Cô không dằn lòng được mà bắt đầu suy nghĩ, nếu như trước đây cô đối xử dịu dàng với anh hơn một chút, không ghét anh, kí©h thí©ɧ anh như thế, có lẽ… Sau này anh cũng không trở thành một con người biếи ŧɦái đáng sợ như vậy…

May mắn là, bây giờ vẫn còn kịp.

Quý Mộ Thâm bây giờ tuy có chút hung hăng, tàn ác, nhưng vẫn còn kém xa sự tàn bạo đáng sợ khiến người ta hít thở không thông của sau này…

Vào mấy năm sau khi cô đào hôn, Quý Mộ Thâm đã dùng toàn bộ những thủ đoạn, lật tung cả đất trời để ép cô xuất hiện, bọn họ đều ương ngạnh làm tổn thương đến đối phương, cô thường xuyên làm anh kích động, chọc giận anh, khiến anh chịu tổn thương…