Chương 7

13.

Không nghĩ tới chúng ta sẽ gặp Sở Việt với Cơ Hành.

Một người đứng, một người ngồi, ngắm cảnh nói chuyện phiếm với một mỹ nhân yếu ớt.

Trên mặt hai người là nhu tình ta chưa từng nhìn thấy.

Trong lòng ta lại chua xót lần nữa.

Mỹ nhân bên cạnh này chắc là Nhu Nhi cô nương.

Mỹ nhân quay đầu lại.

Nháy mắt ta ngây người.

Thế gian mà còn có mỹ nhân bực này sao!

Xán lạn như hóa hoa xuân, trong sáng như trăng tròn.

Không trách làm cho ba phu quân của ta thất điên bát đảo.

Lúc này, Tư Đồ Cảnh ở bên cạnh đột nhiên thả lỏng tay ta, mặt y hốt hoảng nhìn mỹ nhân.

"Nhu Nhi, ta..."

Mỹ nhân mở miệng, giọng nói ấm áp, âm sắc cũng xinh đẹp như vẻ bề ngoài:

"Gần đây trong môn phái đều đang đồn, huynh có tình cảm với một nha hoàn mới tới, chính là nàng ấy sao?"

Vẻ mặt Sở Việt với Cơ Hành cũng phức tạp nhìn chúng ta.

"Mới không phải, chàng là phu..." Ta còn chưa nói hết đã bị Tư Đồ Cảnh che miệng lại.

"Nhu Nhi, muội hiểu lầm rồi, nàng ấy là biểu muội con của họ hàng xa, nàng ấy không có chỗ để đi nên đến đây nhờ cậy ta. Nàng ấy tên là Nha Hoàn. Ta yêu thương nàng ấy như tiểu muội thôi."

Ta khó chịu nhìn Tư Đồ Cảnh mặt không đỏ tim không đập cho ta một thân phận mới.

Mỹ nhân lại vẫy vẫy tay với ta, ta nghe lời đi tới phía trước.

Nàng ấy yêu thương xoa đầu ta.

"Muội là tiểu muội của A Cảnh, vậy chính là em gái của ta. Nếu sau này có chán thì tới tìm ta giải buồn. Ta tên là Giang Nhu Nhi, muội tên gì?"

Đối mặt với người gián tiếp muốn hại chết ta, ta thực sự không thích.

Nhưng dưới ánh mắt uy hϊếp của Sở Việt và Cơ Hành, ta chỉ đành bất đắc dĩ trả lời:

"Ta tên Nam Châu."

14.

Tâm tư nhóm phu quân thật lạnh, tình yêu quá đau đớn.

Lòng ta như dao cắt, ruột gan đứt từng khúc.

Cân nhắc lại thì quyết định từ bỏ tình yêu, mạng nhỏ quan trọng hơn.

Ngay lúc ta khóc hu hu thu thập hành lý, chuẩn bị quay về Bất Dạ Thành.

Thì ta mới nhớ tới một chuyện...

Ta là một phế vật không có pháp lực.

Ta không thể trốn đi được!

Hu hu hu.

Tiểu trai tinh nhà ai lại đáng thương như thế.

Vừa có nỗi khổ tình yêu còn chưa tính, còn có nỗi khổ nhớ nhà.

A.

Hóa ra là ta.

...

Bởi vì quá khó chịu, ta một lúc ăn ba chén cơm.

Tư Đồ Cảnh lo lắng nhìn ta: "Tiểu trai tinh, có phải ngươi bị bệnh không?"

"Ta đang giảm béo." Ta thuận miệng nói bừa.

"Ngươi tròn tròn như vậy mới khỏe mạnh, không cần vì bắt chước dáng người nhỏ nhắn của Nhu Nhi mà oan ức chính mình."

Ta tức giận vung đũa ném vào mặt y.

Cơm này một chút cũng không vô!

15.

Thấy ta thực sự buồn chán, thế mà Tư Đồ Cảnh chủ động muốn dẫn ta tham gia lễ trung thu ở Tiêu Dao Tông.

Trước đó ta xin y mấy lần nhưng y đều không đồng ý.

Hải công chúa không lừa ta.

Đối với nam nhân, ngẫu nhiên yếu đuối quả nhiên sẽ thu hoạch được điều không tưởng!

...

Tiệc trung thu rất nhiều chỗ, còn rất náo nhiệt.

Sở Việt với Cơ Hành yên lặng trừng mắt nhìn Tư Đồ Cảnh, giống như đang trách y rất nhiều chuyện, tỷ như dẫn ta theo.

Mà Tư Đồ Cảnh vội vàng chiêu đãi khác nhân, sau khi dẫn ta tới thì không rảnh để quản ta.

Giờ phút này.

Giang Nhu Nhi là thiên chi kiêu nữ, bị mọi người vây lấy hỏi han ân cần, mọi người vây quanh.

Mà ta, không khác gì một nha hoàn.

Chỉ có thể đứng trong góc khuất không ai hỏi thăm.

Giữa chúng ta, hác biệt một trời một vực.

Đột nhiên, Giang Nhu Nhi chú ý tới ta: "Nam Châu, mau tới đây."

Ta do dự đi đến.

Không nghĩ đến hành động của Giang Nhu Nhi là có ý tốt.

Chỉ thấy, nàng ấy bất động thanh sắc đem ta hòa nhập vào đó.

"Vị này chính là tiểu thư nhà Tư Đồ, biểu muội của công tử Tư Đồ, tiểu thư Nam Châu. Bây giờ đang ở Tiêu Dao Tông chúng tôi. Dù chưa tu tiên nhưng muội ấy rất có linh khí."

Nhưng quý nữ thế gia tu tiên này vừa nghe nói là biểu muội của Tư Đồ Cảnh thì ai cũng nhiệt tình hơn.

Ta có hơi mờ mịt.

Nhà Tư Đồ lợi hại vậy sao?

Chỉ là trai tinh trời sinh tính thích náo nhiệt.

Ta cũng không quản quá nhiều, vui sướиɠ hòa mình cùng các nàng.

16.

Yến hội được hơn phân nửa.

Ta ăn đến đau bụng, đi tìm nhà xí khắp nơi.

Nhưng Tiêu Dao Tông quá lớn, ta lạc đường.

Đi vòng vòng không biết bao nhiêu vòng, ta không còn chút sức nào nằm trên đồng cỏ.

Nghĩ đến cảnh Tư Đồ Cảnh phát hiện không thấy ta, y sẽ tự tìm ta.

Ngắm nhìn bầu trời đêm đầy sao, ánh trăng.

Ta chờ đợi và chờ đợi.

Không biết đợi bao lâu.

Sao trời ngày càng ảm đạo, ánh trăng ngày càng rõ ràng.

Tư Đồ Cảnh chết tiệt!

Sao y còn chưa tới tìm ta?

Ta biến mất lâu như vậy rồi, y còn chưa phát hiện...

Chẳng lẽ bận nói chuyện yêu đương với Giang Nhu Nhi?

Nghĩ tới đây.

Đột nhiên trong ngực ra buồn buồn đau nhức.

Hu hu hu.

Trên thế giới sao có một tiểu trai tinh đánh thương như ta như vậy.

Hải Yêu ca ca.

Xin lỗi, là lỗi của ta.

Ta không nên một mình chạy đến thế giới của nhân loại, nơi này không thích hợp với tiểu trai tinh đơn thuần không tâm nhãn như ta.

Đang khổ sở, đột nhiên cách đó không xa truyền đến tiếng tranh chấp.

"Không được, ta không thể chấp nhận được!"

Là giọng nói của Cơ Hành!

Ta thò đầu ra nhìn.

Đúng là Sở Việt với Cơ Hành.

"Sư đệ, việc này thì có gì không ổn, đệ đang lo lắng chuyện gì?"

Cơ Hành do dự không quyết.

"Chẳng lẽ đệ không muốn cứu Nhu Nhi sao? Đệ nhẫn tâm nhìn muội ấy chết sao?" Sở Việt lại nói.

Nhận thấy âm thanh trò chuyện hai người thu nhỏ.

Ta xích lại muốn nghe, lại không cẩn thận đá phải hòn đá nhỏ.

"Ai?!"

Ta bị dọa cho giật mình, không biết sao lại biến thành bản thu nhỏ nguyên hình, rơi xuống bụi cỏ.

Sở Việt với Cơ Hành vội vàng chạy đến nhưng vồ hít.

Ta thở phào nhẹ nhõm.

Mây đen gió lớn, bí mật trò chuyện.

Nhất định là đang nói bí mật không thể cho người biết!

Nhưng ta không muốn bị người ta gϊếŧ người diệt khẩu.

Nhưng tâm tư ta còn chưa rơi xuống cuống họng, đột nhiên Sở Việt lại nghi ngờ đi về phía bụi cỏ.

Xong đời!

Mệnh ta xong rồi.

"Các sư huynh, các huynh có nhìn thấy tiểu trai tinh không?"

Cứu tinh đến rồi!

Ta vừa cảm động vừa tức giận.

Cảm động Tư Đồ Cảnh tới kịp, vừa tức giận y tới trễ.

Nếu không lấy đâu ra chuyện phá hỏng như bây giờ!

"Không nhìn thấy. Sao vậy, nàng ta trốn?" Sở Việt khẩn trương.

Sắc mặt Cơ Hành cũng khó nhìn: "Sư đệ, sao ngay cả trông một người đệ cũng không trông nổi vậy?"

Tư Đồ Cảnh không giải thích: "Tiểu trai tinh không có pháp lực, không ra khỏi kết giới của Tiêu Dao Tông, chắc là nàng ấy đi lạc đường. Các sư huynh có thể tìm nàng giúp đệ được không?"