Chương 8

17.

Sở Việt với Cơ Hành rời đi tìm ta.

Tư Đồ Cảnh lại đứng tại chỗ, sau đó y đột nhiên chuẩn xác nhặt ta lên rồi bỏ trong vạt áo.

Ta kinh hãi.

Y hạ thấp giọng trách ta: "Sao ngươi lại chạy loạn khắp nơi vậy? Còn biến về nguyên hình dưới mi mắt các sư huynh của ta, ngươi không biết nguy hiểm cỡ nào sao? Nếu hai người đó mà nhìn thấy nguyên hình của người, không biết chừng còn trực tiếp xuống tay lấy trâu châu của ngươi!!"

Ta vô cùng tủi thân.

Rõ ràng là y không chú ý đến ta trước, bây giờ còn lên tiếng trách ta.

"Hu hu hu..."

Ta nhịn không được nức nở, khiến vạt áo của y ướt một mảnh.

Thiếu niên lập tức hoảng hốt: "Ngươi ngươi ngươi... Ngươi đừng khóc. Là ta sai, ta không nên trách ngươi."

"Ta chỉ muốn đi nhà xí, ta có lỗi gì chứ hu hu hu..."

Y im lặng rất lâu mới nói:

"Xin lỗi. Ta thề sau này sẽ không chú ý đến ngươi, khiến ngươi rơi vào hiểm cảnh."

18.

Tư Đồ Cảnh dẫn ta về sân nhỏ.

Ngay sau đó.

Vấn đề nan giải lại tới nữa.

Ta không biến về được hình người!

Tư Đồ Cảnh khó xử: "Cô nãi nãi ơi, ngươi biến về nguyên hình như thế nào thì bây giờ biến lại như thế. Nếu người vẫn để nguyên hình như vậy, ở trong Tiêu Dao Tông chính là khối bánh bao, sớm muộn gì cũng sẽ bị người khác ăn no căng bụng."

Đương nhiên ta biết!

Ta là con trai lớn Nam Hải trân quý.

Toàn thân có thể làm thuốc, cả người đều là bảo vật.

Ai mà không thèm chứ?

Càng khỏi nói đến lão già chết tiệt kia bây giờ còn đang treo thương vạn viên linh châu để tìm tung tích của ta đây.

"Là ta không muốn biến về sao? Là ta không thể!"

Ta phiền muộn ở trên giường gọi tới gọi lui, vung hết nước trên thân.

Tư Đồ Cảnh vừa bực bội vừa thay ta làm thuật ẩm ướt, vừa vắt hết óc nghĩ cách.

Kết quả cuối cùng chính là.

Không có cách nào.

Vì lý do an toàn của ta.

Y chỉ có thể giấu ta trên người, mang ta đi theo.

19.

"Thật ra ta cảm thấy lúc ngủ cũng không cần giấu ngươi trên người?"

Tư Đồ Cảnh không thể làm gì khác lúc ta mò tán loạn trên ngực y.

"Nhưng mà ta sợ." Ta ủy khuất nói.

Ta mới không nói cho y biết thực ra ta chỉ muốn dán dán với y.

"Được rồi, ngủ đi." Y thỏa hiệp.

Ta yên tâm thϊếp đi trong ngực y.

Không chút áy náy nước của mình làm chăn của y ướt.

20.

Sáng sớm hôm sau.

Ta bị tiếng thét chói tai của Tư Đồ Cảnh đánh thức.

Mơ hồ mở mắt ra, ta mới phát hiện chẳng biết lúc nào ta đã hóa thành hình người.

Lúc này, ta giống như bạch tuộc ôm chặt Tư Đồ Cảnh.

Y dùng lực đẩy ta ra, bộ dáng trinh tiết khó giữ: "Ngươi ngươi ngươi... Nhất định là ngươi cố ý!"

"Ta ta ta... ta không phải là cố ý!" Ta cố ý học cách nói chuyện của y đùa.

Thiếu niên bị ta chọc tức đến không lời nói để nói.

...

21.

Đêm qua, Sở Việt với Cơ Hành không tìm được ta.

Chắc là quá lo lắng xem ta ở đâu, sáng sớm nay bọn họ đã đến phòng Tư Đồ Cảnh trưng cầu ý kiến.

Nhưng không nghĩ đến, tầm mắt bọn họ nhìn ta...

Hai người, ta với Tư Đồ Cảnh.

Cô nam quả nữ, cùng giường cùng gối, quần áo xốc xếch, liếc mắt đưa tình.

Sắc mặt Cơ Hành đen giống đáy nồi: "Xem ra sư đệ là một người khỏe mạnh, ta với sư huynh đi tìm tiểu trai tinh cả một đêm, kết quả các ngươi lại nói chuyện yêu đương."

Sở Việt cũng cười lạnh: "Không biết sao mối quan hệ của sư đệ với tiểu trai tinh lại tốt hơn? Việc này khiến sư huynh lo lắng không thôi, biết đâu ngươi lại mềm lòng thả nàng đi thì sao."

Giống như đau lòng cho cảnh ngộ của ta tối hôm qua, thái độ Tư Đồ Cảnh khác thường, mang theo tức giận phản bác:

"Đại sư huynh nói gì vậy? Tiểu trai tinh không phải tù nhân của các huynh, nàng ấy vô tội!"

Ta kinh ngạc nhìn Tư Đồ Cảnh, không nghĩ tới y sẽ ra mặt giúp ta.

"Sư đệ, đệ đầu óc hồ đồ. Xem ra chúng ta không thể yên tâm để tiểu trai tinh ở chỗ đệ." Vẻ mặt Sở Việt vẫn dịu dàng, bình thản như cũ, có thể nói là một người lạnh lùng.

Sở Việt cười khẽ: "Nhị sư đệ, đệ đứng về phía nào?"

Ngay sau đó, Cơ Hành yên lặng đi tới bên cạnh Sở Việt.

Sắc mặt Tư Đồ Cảnh suy sụp.

Ta kéo chặt tay áo y, động viên nói: "Tiểu phu quân, ta đi theo bọn họ là được, chàng không cần đánh nhau với họ, được không?"

22.

Nhưng cuối cùng ba người bọn họ vẫn đánh nhau.

Tư Đồ Cảnh nhân đan lực bạc, rất nhanh không đấu lại được.

Cuối cùng, Sở Việt vỗ một chưởng vào l*иg ngực y.

Miệng y phun máu tươi, ngã trên đất.

"Sư đệ, đệ thua rồi."

Sở Việt thu tay lại, Cơ Hành ở bên cạnh trực tiếp lôi ta đi.

Lúc ta bị mang đi.

Sau lưng truyền đến giọng nói tuyệt vọng thê lương của Tư Đồ Cảnh:

"Tiểu trai tinh!"

Ta chợt quay đầu lại, lấy y nhìn ta chằm chằm, trong mắt còn ngậm chút nước mắt.

Thời gian cuối cùng sẽ sưởi ấm trái tim con người.

Không nghĩ tới tiểu phu quân cũng có vài phần quan tâm cho ta.

Nghĩ tới đây, ta cũng không nhịn được là rơi lệ.

Cơ Hành vừa nắm ta vừa đi, vừa trào phúng: "Không biết người cho sư đệ uống thuốc mê gì."

Ta nước mắt lưng tròng phản bác: "Ngày thường ta đẹp như vậy, thích ta cũng là chuyện bình thường."

Hắn ta nhìn rồi lại nói: "Ngươi ngoại trừ khuôn mặt, không hề có chỗ nào đẹp."

Hắn ta quay đầu quăng ta, lại thấy ta một mặt oan ức khóc hu hu.

Sau đó hắn ta tái mặt, không tiếp tục cãi nhau với ta.

23.

Ta chuyển tới sân của Cơ Hành.

Nhất thời, tất cả mọi người lại nghị luận sôi nổi.

Dù sao ta cũng là biểu muội của Tư Đồ Cảnh, lại chạy tới ở trong sân sư huynh y.

Đến cùng cũng có chút không ra thể thống gì.

Cơ Hành bị sư phụ thối kia, lấy lý do là quét sạch phong độ bất chính, phạt mấy trăm roi.

Đêm nay, hắn ta khập khễnh, khí tức bất ổn quay về tiểu viện.

"Nhị phu quân, chàng không sao chứ?" Ta đau lòng tiến lên nâng hắn ta.

Trên nguyên tắc, ta phải ghét xú nam nhân này.

Nhưng do lời nguyền, ta không kiềm chế được mà yêu hắn ta sâu đậm.

"Ai là nhị phu quân của người? Đừng gọi ta như vậy, thật ghê tởm." Hắn ta lạnh mặt đẩy ta ra.

Ta ngơ ngẩn, oan ức đi phía sau hắn ta.

"Ngươi là gì mà oan ức như vậy? Ta không có chọc giận ngươi!"

Hắn ta đứng ở bậc thang, xoay người, nhìn từ trên cao xuống nhìn ta:

"Ta không phải phu quân của người, không có ai là phu quân của ngươi."

Nhìn dáng vẻ tuyệt tình của hắn ta, lòng ta run lên, nước mắt lưng tròng:

"Chàng nói bậy, chàng chính là phu quân của ta! Chàng tới sờ trân châu của ta, chàng khiến ta yêu chàng, vì sao chàng không chịu trách nhiệm?"

Hắn ta nhíu lông mày cười lạnh, châm chọc nói: "Thế nào, sờ trâu châu của ngươi giống như cướp trinh tiết của người, còn phải chịu trách nhiệm với cô sao? Vậy ngươi đúng là lẳиɠ ɭơ, lại muốn ba sư huynh sư đệ ta cùng chịu trách nhiệm với cô."

Bị người yêu làm nhục như vậy, ta khóc lớn.

"Ngươi làm bằng nước sao? Sao lại khóc nhiều như vậy. Không biết sao sư đệ có thể chịu đựng ngươi được." Hắn ta không nhịn được nói.

Ta nghĩ đến chuyện gì đó, ngừng lại, chất vấn hắn ta: "Chàng tức giận như vậy là bởi vì Nhu Nhi cô nương hiểu lầm mối quan hệ của chúng ta, cho nên nàng ấy mới không để ý đến ngươi nữa!"

Hắn ta giống như bị chọc đúng chỗ đau, sắc mặt càng thêm âm u.

Ta tức giận quay đầu bước đi, quay lại phòng ta điên cuồng ném đồ cho hả giận.

Đây là thói hư tật xấu bị Tư Đồ Cảnh nuông chiều dưỡng ra.

Ta cũng chưa từng nghĩ sẽ thay đổi.

Nhưng ta đã quên, không phải tất cả mọi người sẽ bao dung khuyết điểm của ta.

24.

"Ngươi điên rồi đúng không?"

Sắc mặt Cơ Hành âm trầm nhìn đống bừa bộn trên đất.

Ta làm như chuyện đương nhiên chống nạnh: "Làm sao? Tiên tử trai tinh không vui, ném đồ vật chơi không được sao?"

"Ngươi ở chỗ sư đệ cũng làm chuyện hoang đường này sao?"

"Đương nhiên, chỉ cần dỗ ta vui vẻ, cả viện bị đập phá chàng ấy cũng vui lòng."

Hắn ta nghiến răng nghiến lợi nhìn ta.

"Được, thật là khỏe mạnh. Ta thấy người không được dạy dỗ nên mới không biết tình cảnh với địa vị của mình!"

"A a a... Chàng muốn làm gì?!"

Một giây sau, ta bị Cơ Hành thô bạo ném vào túi Càn Khôn.

Lại là túi Càn Khôn!

Lại ném ta!

Ta tức giận chuẩn bị chửi ầm lên, lại phát hiện mình không có cách nào mở được miệng.

Giỏi lắm Cơ Hành.

Dám giam ta còn cấm ta nói.

Sau khi ra ngoài ta nhất định sẽ dùng vỏ sò kẹp đầu chó của chàng!