Chương 7: Tớ Ngày Mai Lại Tới Tìm Cậu

Xe lăn rốt cuộc vọt vào dòng suối phía trước, vững vàng ngừng lại. Yến Nhất Tạ đầu tóc xưa nay chưa từng hỗn độn thế này, làm lộ ra cái trán trắng nõn.

Xe lăn dừng xuống dưới, Yến Nhất Tạ liền dơ tay sửa sửa tay áo, lạnh lùng vô tình mà thúc giục: " Đi xuống."

Khương Ninh như ý thức được cái gì, ngẩng đầu lên: " Cậu không nói tớ " lăn " nữa!"

Yến Nhất Tạ nghẹn một chút, măt vô biểu tình mà sửa lại: " Lăn xuống đi."

Khương Ninh: "........." Cô cười cười, từ trên xe lăn xuống dưới.

Quản gia phía sau chạy như điên lại, chờ đến khi đứng trước mặt hai người đã thở hồng hộc.

Tuy là trừ bỏ mái tóc hoa râm của ông, thì thân hình cơ bắp thoạt nhìn lại phá lệ cường tráng, cũng không theo kịp xe lăn lao xuống dốc với tốc độ nhanh như bay.

Ông sợ hãi, sợ xảy ra chuyện, may mắn xe lăn lại vững vàng ngừng ở đó, hai người cũng không xảy ra chuyện gì. Trong tay ông xách theo cặp của Khương Ninh cùng Yến Nhất Tạ, mở dù ra: " Thiếu gia, tôi đẩy cậu về."

Ông chú ý tới bàn tay bị trầy của Yến Nhất Tạ.

" Không cần, tôi không định trở về." Yến Nhất Tạ bất động thanh sắc mà đem tay giấu vào trong áo.

Quản gia vì thế đem cặp sách đưa cho Khương Ninh, nhìn Khương Ninh một cái, muốn nói lại thôi.

" Đúng rồi, hôm nay tớ cũng làm bữa sáng cho cậu." Khương Ninh từ cặp sách lấy ra hộp cơm màu vàng, là loại hộp tiện lợi dùng một lần.

" Phải không?" Yến Nhất Tạ nhàn nhạt lên tiếng.

Khương Ninh phỏng chừng biết Yến Nhất Tạ sẽ không tiếp, nếu không cũng sẽ ném cho quản gia, vì thế cô trực tiếp đưa lại cho quản gia.

Nhưng ai biết được đồ còn chưa đưa đi, liền bị thiếu niên chặn lại, Yến Nhất Tạ nhíu mày nói: " Không phải cho tôi sao?"

Khương Ninh:?????

Yến Nhất Tạ đem hộp cơm tiện lợi trên tay Khương Ninh lấy đi, liếc mắt nhìn Khương Ninh một cái.

Khương Ninh trái tim lập tức như nhảy tới cổ họng.

Sau đó Yến Nhất Tạ lại tiếp tục ngoài dự đoán mà trực tiếp mở nắp hộp cơm.

Khương Ninh: "..........."

Đương nhiên Yến Nhất Tạ cùng quản gia thấy rõ ràng bên trong chỉ là cơm tẻ qua đêm: "..................."

Khương Ninh quả thực cảm giác chính mình trong nháy mắt như chết đi, cô hận không thể tìm cái lỗ chui xuống, cuống quít tìm cớ: " Này, này, tớ phí công cả buổi sáng để làm một bữa sáng thật ngon, như thế nào lại biến thành như vậy? Tớ biết rồi, nhất định là em trai tớ đùa dai, đúng vậy, chắc chắn là do em tớ, tớ nhất định sẽ cho tiểu tử này một trận, cậu cứ yên tâm!"

Yến Nhất Tạ ngẩng đầu, ý vị thâm trường mà nhìn cô một cái, cũng không nói cái gì.

Hắn đóng nắp lại, đưa hộp cơm cho quản gia.

Khương Ninh hơn nửa ngày mới bình phục tâm tình xấu hổ của mình, cô nhìn thời gian, liền không đi nhất định sẽ muộn học, vì thế cô đối với Yến Nhất Tạ nói: " Tớ ngày mai lại tới tìm cậu."

Yến Nhất Tạ cười lạnh: " Chỉ mong cậu đừng tới nữa, cậu vừa xuất hiện đã xảy ra chuyện."

Khương Ninh cười cười, căn bản không đem lời hắn nói để trong lòng, cô xoay người tính toán phải đi, bỗng nhiên nhớ tới một việc, vì thế nhanh chóng quay lại, đối mặt với Yến Nhất Tạ: " Đúng rồi, chúng ta hiện tại được tính là bạn bè không?"

Yến Nhất Tạ cười nhạo: " Không tính."

Khương Ninh cười hai tiếng: " Kia nếu đã là bạn tốt, cậu có thể hay không giúp tớ một chuyện?"

Yến Nhất Tạ cự tuyệt: " Không thể."

Khương Ninh như không nghe được, vẫn tiếp tục nói: " Việc là thế này, tớ muốn thuê một thám tử tư nhân, nghiệp vụ đáng tin cậy, năng lực vượt qua kì thi luật sư."

Rốt cuộc để làm gì, cô cũng không đề cập, dù sao cũng không thể tùy tiện phó thác được.

Khương Ninh trước tiên phải có chứng cứ mới để Trịnh Nhược Nam biết, bằng không nếu không có chứng cứ bà sẽ không tin, nếu tin cũng sẽ kinh động đến Khương Sơn. Đến lúc đó sự tình ngược lại sẽ trở nên rất phức tạp.

Nhưng thân thể cô hiện tại chỉ mới 14 tuổi, có văn phòng nào sẽ đồng ý cho cô thuê?

Nếu Yến Nhất Tạ chịu hỗ trợ, khẳng định sẽ giúp được rất nhiều, Khương Ninh biết Yến Gia có nhân mạch.

Yến Nhất Tạ cùng quản gia thoạt nhìn cũng không ngoài ý muốn, cũng không hỏi cô thuê để làm gì. Nghĩ đến ngày đó cô tới tới gần hắn, cũng đã đem cô đi điều tra rõ ràng.

" Nhưng là tớ đối với phương diện này không quá hiểu biết, tớ biết cậu khẳng định có thể giúp tớ."

Yến Nhất Tạ sắc mặt phi thường đột ngột trầm xuống.

Thiếu niên nhìn cô, bởi vì mặt mày quá mức thâm thúy, ánh mặt trời chiếu không đến bên trong, hai tròng mắt sâu thẳm, có vẻ có điểm tâm tình bất định.

" Cho nên hành động của cậu mấy ngày nay, chính là có ý đồ này?"

_____________________________________________________________





Khương Ninh có điều muốn nói: Đương nhiên không phải!! Cô bị oan aaaaa