Chương 3: Còn liếʍ cây hàng của anh

Viên Vũ tức giận lao lên giường, tát anh một cái: “Đồ khốn nạn!”

Cô rất chắc chắn Hàng Dục đã cố ý làm chuyện đó với cô, anh quả thật là kiểu người tồi tệ như vậy, vào ngày tốt nghiệp cấp ba, anh đã quan hệ tìиɧ ɖu͙© với hoa khôi trường, nhưng chưa được bao lâu hai người đã chia tay.

Viên Vũ không biết lý do là gì, tất cả những gì cô biết là anh vừa ngủ xong với con gái người ta liền nói chia tay, anh hoàn toàn không phải là người! Anh là đồ cầm thú! Là đồ súc sinh!

Nhưng Hàng Dục và Kỷ Văn Bác là anh em tốt. Hàng Dục từ nơi khác chuyển đến trường trung học thành phố Nam vào học kỳ hai của năm lớp mười một. Khi anh mới chuyển đến, tất cả các cô gái trong trường đều tới nhìn ngắm anh, chỉ vì có người đã đồn đại điều gì đó trong nhóm lớp—Cậu học sinh mới chuyển đến lớp ba siêu cấp đẹp trai.

Khi đó Hàng Dục đang ngồi bên cửa sổ, mỗi ngày sau giờ học, không biết có bao nhiêu học sinh nữ cùng cấp đến cửa sổ nhìn anh, khiến những âm thanh xì xào to nhỏ làm ảnh hưởng đến Viên Vũ đang trốn bên cạnh Kỷ Văn Bác xem truyện tranh.

Sau đó, vì một số lý do, Kỷ Văn Bác và Hàng Dục đã trở thành anh em tốt.

Thậm chí Kỷ Văn Bác còn đưa cho Hàng Dục chiếc khăn mà Viên Vũ đã thêu cho anh ta, kể từ đó, Hàng Dục trở thành người mà Viên Vũ ghét nhất - Mỗi tối trước khi đi ngủ, cô đều không nhịn được lên tiếng chửi rủa Hàng Dục.

“Em nói chuyện cho rõ ràng.”, thân hình cao lớn của Hàng Dục đứng lên, anh mặc áo sơ mi vào, chân giẫm lên chiếc qυầи ɭóŧ bị kéo xuống, dươиɠ ѵậŧ còn trong trạng thái cương cứng, chất lỏng trong suốt từ trên người nhỏ giọt xuống, đôi mắt màu nâu đào hoa không chớp mà nhìn chằm chằm vào mặt Viên Vũ, anh vươn một tay, nhặt chiếc qυầи ɭóŧ màu trắng bên gối lên đưa cho cô: “Là em chủ động chui vào trong chăn của tôi.”

Anh cúi người tới gần, giọng nói có chút trầm thấp, ngữ điệu rơi vào trong không khí, tạo nên cảm giác khàn khàn nóng bỏng.

“Còn liếʍ dươиɠ ѵậŧ của anh.”

Viên Vũ không chịu nổi nữa, giơ tay tát vào mặt anh, nói: “Anh đi chết đi! Đi chết đi! Mau câm miệng!”

Cô cố nén nước mắt đang lưng tròng, cố gắng không khóc trước mặt anh, sau khi đánh anh vài cái, cô vội vàng nhặt quần áo trên giường lên, chạy thẳng vào phòng tắm, trước khi ra ngoài, cô còn lên giọng mắng Hàng Dục: “Anh mau cút khỏi đây cho tôi..”

Hàng Dục lấy khăn giấy ra lau qυყ đầυ, nghĩ đến cảnh tượng trên giường vừa rồi, dươиɠ ѵậŧ lại mơ hồ ngẩng đầu lên.

Viên Vũ nói đúng, là anh cố ý làm vậy, lúc cô nằm trên giường ôm anh, anh đã lập tức tỉnh lại. Nhưng có điều anh vốn tưởng mình chỉ có thể lừa được một cái ôm từ cô, không ngờ cô gái ngốc nghếch này lại không hề phát giác có gì đó không ổn, vô cùng tự nhiên ngậm dươиɠ ѵậŧ của anh vào trong miệng.

Đã vậy còn lên tiếng hỏi anh có nhớ cô không.

Anh đã nói dối không biết bao nhiêu lần, nhưng khi anh trả lời câu hỏi này, anh đã nói thật.

Viên Vũ ở trong phòng tắm tắm táp hơn chục lần, sau đó lấy điện thoại di động gọi cho Kỷ Văn Bác, nhưng nhớ là điện thoại di động của anh ấy hầu như luôn trong trạng thái yên lặng, nên cô đã chuyển sang nhắn tin, vừa gõ tin nhắn vừa rơi nước mắt.

[Sao anh không nói cho em biết Hàng Dục đang ở đây?]

[Vừa rồi em đã nhận nhầm anh ta thành…]

Cô cứ sửa tới sửa lui tin nhắn, sau đó vừa cắn ngón tay vừa khóc, sau khi xóa bỏ đoạn tin nhắn kia, cô lại nhắn qua hỏi: [Khi nào anh quay lại?]

“Anh cũng muốn đi tắm.”, giọng của Hàng Dục từ ngoài cửa vọng vào.

“Anh cút ra ngoài mà tắm!”, Viên Vũ lên tiếng quát anh.

“Vậy anh đi vào đây.”, Hàng Dục xoay tay nắm cửa ra ngoài.

“Chờ một chút!”, Viên Vũ sợ tới mức chạy vội đến bồn rửa mặt.

Thật ra cửa không mở được, nhưng Viên Vũ sợ anh nhịn không được sẽ đá cửa, bởi vì trong ấn tượng của cô, con người Hàng Dục luôn tệ như vậy.

Sau khi rửa mặt xong, cô soi gương kiểm tra xem mắt mình có đỏ không, cô lấy khăn khô lau tóc rồi bước ra ngoài, tránh ánh mắt của anh, cô cúi đầu đi thẳng vào phòng, sau khi khóa cửa lại, Viên Vũ ôm điện thoại đọc tin nhắn.

Nhưng Kỷ Văn Bác không trả lời.

Thời gian dần trôi qua, Viên Vũ gần như quên mất lý do muốn tới đây ngủ bù của mình, trải qua chuyện này, cô không hề cảm thấy buồn ngủ chút nào nữa, sau khi nằm xuống, Viên Vũ lại dựng thẳng eo dậy, chỉ ngồi trên cái ghế chỗ bàn máy tính trước giường.

Dưới bàn máy tính có một chiếc ba lô thể thao, móc khóa hình con gấu nhỏ treo trên ba lô có vẻ đã rất cũ.

Viên Vũ càng nhìn càng thấy có chút quen thuộc, còn chưa kịp tới gần nhìn kỹ, liền nghe tiếng Hàng Dục ở bên ngoài gõ cửa: “Mở cửa, anh muốn vào lấy đồ.”