Chương 4: Đồ thích ra vẻ!

Viên Vũ mở cửa ra một chút, ném ba lô của anh ra ngoài, sau đó đóng cửa lại.

Hàng Dục chen một chân bước vào, một tay mở cửa, nhìn chằm chằm Viên Vũ, hơi cao giọng nói: “Em sợ cái gì?”

Trái tim của cô như bị đóng băng, cánh cửa đã bị anh ép mở ra, khiến cô nói năng một cách nhút nhát: “Ai, ai sợ anh chứ.”

Hàng Dục vừa mới tắm xong, trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm, ngực và cơ bụng đều hiện ra rất rõ ràng, gần ngực anh có một vết sẹo hình mặt trăng, nước da của anh sẫm hơn Kỷ Văn Bác, cơ bắp rắn rỏi khỏe

khoắn, dáng người cũng cao ráo hơn một chút, động tác đi vào từ cửa mang theo sự áp bức không thể giải thích được, mái tóc ướt đẫm càng khiến đôi mắt anh trông long lanh hơn, những giọt nước từ từ trượt xuống môi, sau đến lăn xuống hầu kết của Hàng Dục.

Anh giơ tay vuốt mái tóc ướt nước của mình ra sau, khiến hầu kết nhẹ nhàng lăn lên lộn xuống.

Viên Vũ ngoảnh mặt đi, thầm nghĩ: Đúng là đồ thần kinh! Thích ra vẻ! Biếи ŧɦái!

“Em đang mắng tôi sao?”, Hàng Dục đặt ba lô lên ghế, kéo mở khoá lấy quần áo của mình ra mặc vào, sau đó kéo cái khăn tắm xuống, quay đầu nhìn Viên Vũ: “Em thấy thất vọng lắm sao? Tại phía dưới bị che rồi đúng không?”

Viên Vũ: “…”

Đúng là quá chừng biếи ŧɦái!

Cô hít một hơi thật sâu, giữa việc yêu cầu Kỷ Văn Bác đánh Hàng Dục hay tìm người đánh Hàng Dục, cô chọn việc cho anh một cơ hội để chuộc lỗi.

“Có phải anh nên nói với tôi một tiếng xin lỗi không?”, cô hỏi.

“Là do em tự mình chuốc lấy.”, Hàng Dục lại vuốt sợi tóc ướt sũng trên trán mình, đôi mắt đào hoa xinh đẹp như sương khói, ánh nhìn sáng ngời: “Do em liếʍ dươиɠ ѵậŧ của tôi trước, đeo bαo ©αo sυ cho tôi, đã vậy còn lắc lư cái mông bự của em ngồi lên…”

“Xin lỗi! Là tôi sai, có được chưa! Anh có thể tránh xa tôi ra được không! Cầm theo ba lô của anh, mau cút đi! Cút đi—“, Viên Vũ sắp điên tới nơi, lẽ ra cô không nên cho tên biếи ŧɦái này cơ hội, chi bằng cứ một đao chém chết anh cho xong!

“Bác Nhi nói tôi có thể ở chỗ này.”, Hàng Dục nhướng một bên lông mày, kéo khóe miệng cười nói: “Tôi muốn ở bao lâu cũng được.”

Ông trời thật bất công, ban cho Hàng Dục một khuôn mặt đẹp hơn cả phụ nữ, lại còn ban cho anh một đôi mắt đào hoa và một đôi lúm đồng tiền.

Viên Vũ nhìn chằm chằm vào lúm đồng tiền của anh, ước gì có thể dùng nĩa chọc ra một lỗ trên đó.

“Được, vậy anh ở lại đi, tôi đi!”, cô vừa tức giận vừa tủi thân, không biết tìm ai để trút giận, rõ ràng tối qua cô phải thức khuya tăng ca, sáng hôm nay còn bị cái công ty trang trí chết tiệt kia làm phiền đến mức không ngủ được, vốn tưởng rằng có thể đến gặp Kỷ Văn Bác để được an ủi một chút, nhưng không ngờ mình lại lầm lẫn xảy ra quan hệ với người khác.

Sao cô lại có thể ngu ngốc đến như vậy!

“Này!”, Hàng Dục đưa tay ra trước mặt cô, nhìn những giọt nước mắt trên mặt Viên Vũ, tựa như muốn nói điều gì đó, nhưng anh còn chưa kịp nói, Viên Vũ đã cắn mạnh vào cánh tay anh, Hàng Dục bị đau kêu lên một tiếng, nhưng anh cũng không rút tay lại, mặc cho cô cắn để trút giận, sau đó mới cúi đầu nhìn xuống.

Các vết răng sâu đến mức chuyển sang màu tím, trên cánh tay còn có vết máu.

“Tôi vốn dĩ đã rất buồn ngủ.”, Viên Vũ vừa khóc vừa nói: “Hôm qua tôi đã rất kiệt sức do phải tăng ca khuya, tôi thật sự rất mệt, vì được người thân giới thiệu vào làm, nên không ai trong công ty luật đánh giá cao khả năng của tôi, họ tưởng tôi được ưu đãi, nhưng thực ra tôi chẳng có gì cả, tôi chỉ là người chạy việc vặt, là người hầu trà nước, nhưng tôi vẫn phải cố chịu đựng... Mãi đến hơn một giờ đêm hôm qua mới được đi ngủ, nhưng hôm nay mới sáng sớm đã bị âm thanh trang trí ở tầng trên ảnh hưởng, nó thật sự rất ồn, rất ồn…Hu hu…”

Đứng trước mặt Hàng Dục, cô khóc lóc đau khổ nói: “Tại sao anh lại để tôi chạm vào anh?”

Hàng Dục đã nhìn thấy dáng vẻ của Viên Vũ từ rất nhiều khía cạnh: Từ dáng vẻ khi cô tràn đầy năng lượng, kiêu ngạo, độc đoán, lập dị cho đến ngỗ ngược và dễ thương. Biết nhau nhiều năm như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên anh thấy cô khóc thảm thương như thế.

Anh đưa tay ra muốn chạm vào cô, nhưng lại sững sờ giữa không trung một chút, sau đó xoay người lấy khăn giấy đưa cho cô.

“Tôi xin lỗi.”

“Xin lỗi có ích gì sao?”, Viên Vũ chỉ vào cửa lớn tiếng quát anh: “Anh cút đi! Tôi không muốn gặp anh nữa!”

Hàng Dục không nói bất cứ thứ gì, quay người vào phòng lấy ba lô và điện thoại di động, thay giày ở cửa rồi chuẩn bị rời đi.

Lúc anh quay người định đóng cửa, vừa định mở miệng nói chuyện, Viên Vũ đã đóng cửa lại, vang lên âm thanh “Rầm” một tiếng.

Anh nhìn chằm chằm vào cánh cửa một lúc lâu, rồi mới cất tiếng nói.

“Vậy thì em đừng khóc nữa.”