Chương 10

Một chiếc xe lừa chở hàng lặng lẽ lái ra khỏi sân sau dược phòng của Tôn gia, trên càng xe là một tiểu nương tử mảnh khảnh đang ngồi, ôm lấy túi thuốc, nở nụ cười lanh lợi.

"Đi thong thả, đi thong thả..." Chưởng quầy theo sau, chắp tay thi lễ.

"Về sau làm người cho đang hoàng, thành thật một chút." Tân Di nhìn qua, lên tiếng hừ: "Nhưng nếu có lần sau, ta sẽ không dễ nói chuyện như vậy.”

"Vâng vâng vâng, nhất định sẽ sửa, nhất định sẽ sửa."

Chưởng quầy gật đầu và mỉm cười đáp ứng, nhưng nội tâm lại đau đến nhỏ máu.

Tiểu tổ tông này đến đây một chuyến không có gì to tát, không chỉ mang theo mấy túi dược liệu, mà còn mang đi một con lừa, một chiếc xe lừa cũng không tốn một xu, cái này gọi là chuyện gì?

Chưởng quầy như đưa tiễn ôn thần tiễn nàng tới tận cửa.

Tân Di xua tay: "Trở về đi, ngày khác lại đến thăm ngươi.”

Còn ngày khác nữa? Chưởng quầy a lên một tiếng, miệng đang nhếch lên bị cứng đờ ngay tại chỗ, cơ gò má không thể kiểm soát được mà co giật dữ dội...

...

"Hừ! Lại không thành thật.” Tại tửu lâu trên con phố đối diện, Phó Cửu Cù lười biếng ngồi trên nhuyễn tháp cạnh cửa sổ lầu hai, nhìn chiếc xe lừa đang đi lại trong dòng người xe như nước trên phố Mã Hành.

Thái Kỳ thuận theo tầm mắt của hắn ngóng cổ ra, chỉ thấy một bóng dáng nhỏ nhắn.

Hắn ta chậc một tiếng trêu đùa: "Vai thon như vót, eo nhỏ như liễu, áo đen váy lụa, tóc không điểm thúy... Chậc chậc, Cửu gia sơn trân hải vị cũng không muốn, lại thích một món cháo thanh đạm hay sao?"

Những lời trêu đùa này, cũng chỉ có Thái Kỳ dám nói.

Thái Kỳ là tiểu nhi tử của Khai Quốc hầu quận Thanh Nguyên, từ nhỏ đã gắn bó với hắn, hắn ta với Phó Cửu Cù và Trương Tuần đều tham gia kỳ thi võ nghệ trong cùng một năm, đều được xếp trong ba giáp, có thể coi như tri giao. Hơn nữa, Thái Kỳ và Phó Cửu Cù đều nhậm chức trong Hoàng thành ti, hai gia đình cũng có mối quan hệ gần gũi.

Cho nên, Thái Kỳ khi ở trước mặt Phó Cửu Cù nói chuyện thường không giữ chừng mực, quen thói cợt nhã, sau khi Phó Cửu Cù nghe thế cũng không có phản ứng gì, chỉ ngạo mạn cười hừ.

"Chuyện công báo, Tử Tấn nghĩ như thế nào?"

"Mấy tên trong Tiến tấu viện kia, đã đến lúc bị trừng phạt rồi!"

Cái chết của Trương Tuần lan truyền đến ồn ào huyên náo, Thái Kỳ tự nhiên nghe được không ít lời nghị luận.

"Vì một chút lợi nhỏ, khiến lời đồn đại nhảm nhí lan truyền khắp kinh thành. Đáng thương cho Hành Viễn huynh... Hy sinh vì nhiệm vụ ở Côn Lôn quan, còn phải chịu sự sỉ nhục của những kẻ phàm phu tục tử đó..."

Thái Kỳ nói tới đây, đột nhiên thở dài: "Nhưng nói đi cũng phải nói lại, muốn trách cũng phải trách thê tử xấu xí kia của huynh ấy, nếu không phải vì tránh né nàng ta, làm sao Hành Viễn huynh có thể chết thảm như vậy?”

"Bắt đi."

Giọng nói nhẹ nhàng truyền đến bên tai, giống như sương mù xuyên qua một tầng nước.

Thái Kỳ lại sững sờ, ngượng ngùng cười nói: "Bộ dáng người ta trông xấu xí một chút, quấy rầy phu quân nhà mình cũng không phải là tội mất đầu. Như thế mà đi bắt người, có vẻ như... Không thỏa đáng lắm?”

Đốt ngón tay thon dài của Phó Cửu Cù siết chặt chén sứ, nheo mắt nhìn hắn ta.

"Đầu óc bị trộm cắp rồi à?"

Thái Kỳ ngẩn người một lúc mới bừng tỉnh đại ngộ, vỗ đùi cười vang.

"Ngươi là muốn bắt giám quan của Tiến tấu viện à ? Chuyện này thì dễ làm. Cửu gia nói xem, là điều tra cách chức hay là bỏ tù thẩm vấn? Hoặc là, gϊếŧ sạch sẽ cho xong việc?”

Phó Cửu Cù khẽ mở cổ áo khoác đứng lên: "Ta không nhìn được máu me.”

Thái Kỳ nhìn nụ cười bất cần của hắn, cũng đứng lên theo: "Hiểu rồi hiểu rồi, Cửu gia của chúng ta trạch tâm nhân hậu, ôn hòa thiện lương... Ngươi yên tâm đi, ta sẽ dặn dò các huynh đệ, động thủ sạch sẽ một chút, đừng làm bẩn tay của Cửu gia, này... Ta nói này, ngươi đi đâu vậy? Ta vẫn chưa nói xong đâu. "

Phó Cửu Cù không trả lời.

"Trọng lâu... Chờ ta. "

Thái Kỳ kêu hai tiếng, cầm lấy thanh trường kiếm trên bàn rồi đi theo.

......

Bầu trời u ám dường như đánh đổ nghiêng mực, đen kịt ảm đảm.

Trời sắp mưa.

Tân Di không vội trở về thôn, lái xe lừa rất chậm, ánh mắt nhìn xung quanh, vẫn chưa thấy đủ, nhìn cái gì cũng cảm thấy mới mẻ.

Khu phố Mã Hành nằm sát bờ sông Ngũ Trượng, là khu vực phồn hoa của thành Biện Kinh. Hàng năm vào tháng Mười là thời kỳ nước cạn, quan phủ phải đóng cửa sông và dọn sạch bùn đất, vì vậy việc vận chuyển hàng hóa bằng thuyền cũng tạm dừng lại, gia kéo hàng cùng người khuân vác qua lại nối liền không dứt. Tiếng rao hàng tiếng la hét xen lẫn khẩu âm trời nam đất bắc, vô cùng náo nhiệt --

Đây chính là chuyến tham quan Biện Kinh của triều đại nhà Tống.

Tân Di rong chơi trên đường phố tấp nập, tâm tư trôi đi rất xa.

Đột nhiên, bánh xe ma xát trên mặt đất đá xanh, tạo một tiếng rít chói tai.

Ngay sau đó, có một tiếng nổ lớn, xe lừa dường như va phải một chướng ngại vật cứng rắn, cơ thể của Tân Di bị hất văng lên cao, đầu của nàng đập vào trần xe, mắt nổ đom đóm.

Xe lừa rung lắc vài cái.

Tân Di bảo vệ dược liệu, nhảy xuống kiểm tra...

Viên đá không biết từ chỗ nào lăn tới, tình cờ trúng vào bánh xe lừa.

"A—ách – a – ách – "

Con lừa hí dài một tiếng, đột nhiên chạy gấp về phía trước.

Gió lướt qua bên tai.

Tân Di đột nhiên có dự cảm xấu.

Khuôn mặt xa lạ mơ hồ nhanh chóng lướt qua, như hư ảo, tựa như có đôi mắt mang theo sát khí dày đặc nhìn chằm chằm nàng.

Chỉ trong chớp mắt, tất cả đều biến mất...

Da đầu Tân Di run lên.

Có phải ai đó cố tình va chạm xe lừa muốn hại nàng hay sao?

"Lái đi! Lái đi!"

Tân Di không có thời gian để suy nghĩ, kéo lê con lừa đang chạy lung tung.

Trong thời đại này, lái xe không cần bằng lái, Tân Di nghĩ rằng con lừa con ngựa đều là động vật có linh tính, tự khắc sẽ hiểu luật lệ giao thông, ai ngờ được con lừa này bị kinh hách, nó nổi giận với nàng, bắt đầu điên cuồng đá hậu, liên tiếp va vào quán bánh hấp quán quà vặt, còn làm cho đại gia bán đường hồ hô sợ tới mức chạy thục mạng, kêu thét chói tai...

Trên người Tân Di không có tới nửa văn tiền.

Nàng có thể lừa bịp tống tiền chưởng quầy của dược phòng Tôn gia, nhưng những quầy hàng nhỏ bán hàng rong này không thể xằng bậy được.

"Mọi người đừng gấp, ta sẽ bồi thường, ta sẽ bồi thường."

Tân Di vừa nhặt giá kẹo hồ lô, vừa xoa dịu lòng người.