Chương 9

Một đêm này, Tân Di trải qua một đêm quá hỗn loạn.

Tam Niệm bị chảy máu cam lên chăn, bị nắm đấm của Thiết Đản đập ra, có thể tiểu cô nương bị sợ hãi, có chút sốt và đổ mồ hôi trộm...

Nhưng đây đều là việc nhỏ.

Điều khiến Tân Di lo lắng là mạch đập của đứa nhỏ, dựa theo trung y dược mà nói, mạch đập nhỏ và yếu, giống như tơ tằm, rất khác thường.

Nàng mang nước tới, dạy Nhất Niệm và Nhị Niệm làm mát thân thể cho tam muội, sau đó mở túi thuốc nàng mang về từ dược phòng của Tôn gia, tìm thấy phòng phong, hoàng kì cùng bạch thuật, ấn theo liều lượng trẻ em sử dụng mà sắc thuốc thành một thang "Ngọc bình phong tán" đơn giản , sau đó đi đến phòng bếp tìm vài miếng gừng khô, ninh cùng với cam thảo, cho Tam Niệm uống nửa bát, tự mình cũng rót một bát lớn.

Không có cách nào, đứa nhỏ gầy, nàng cũng gầy, di chứng của việc rơi xuống sông vẫn còn đó, cho dù buff có khí lực lớn, cơ thể vẫn rất yếu...

Trương gia đang phát tang, bên kia lều tang lễ vô cùng náo nhiệt, tiếng chuông đồng rung vang dội, tiếng chuông ngân vang, nhưng trong quan tài loại tốt nhất không có di thể của Trương Tuần, chỉ có y quan của hắn ta, trước linh cữu cũng chẳng thấy có mấy người thật sự thương tiếc hắn ta.

Trong mắt Tân Di, Trương Tuần là một người giấy, lại là một "tờ giấy rác", cái chết của hắn ta, Tân Di cũng không có nửa phần xúc động.

Cho nên, nàng lấy lý do Tam Niệm bị bệnh, không đi giữ linh cữu của Trương Tuần.

Nửa đêm, Tam Niệm tỉnh dậy hai lần vì co giật, khiến Tân Di phải dốc lòng một hồồi, cuối cùng bé cũng hạ được sốt, nàng cũng tựa vào bên cạnh giường nghỉ ngơi một lúc.

......

Rạng sáng ngày hôm sau, Tân Di liền vào thành, trực tiếp bỏ lại lời cảnh cáo của Tôn Hoài ở sau đầu.

Mười dặm đường, đi bộ, mất khoảng chừng nửa canh giờ, xuyên qua những dãy cửa hàng nhộn nhịp nối sát nhau, Tân Di đi đến trước cửa dược phòng của Tôn gia.

Khi chưởng quầy nhìn thấy nàng, rõ ràng ban ngày ban mặt mà run bần bật, tay run rẩy, làm đổ tung các loại dược liệu khắp mặt đất.

"Ngươi, sao ngươi lại tới đây nữa?"

Tân Di nhìn bộ dáng có tật giật mình của hắn ta, khẽ cười một tiếng.

"Bốc thuốc."

Da đầu chưởng quầy run lên, nhưng biết nàng không phải là quỷ, cũng không còn sợ hãi như tối qua nữa.

Hắn ta gọi một tiểu nhị đến tiếp đón khách hàng, đích thân mời Tân Di sang một bên và thì thầm: "Bà cô à, không phải ngươi đã nói bỏ qua cho ta rồi sao? Sao vẫn còn âm hồn không tan thế..."

"Tha hay không tha, không phải là xem tâm tình của ta hay sao?"

Tân Di liếc nhìn cái quầy một cái, lờời biếng ôm cánh tay mà cười.

"Đã đổi hết dược liệu chưa?"

Chưởng quầy suỵt nhìn xung quanh, vì sợ người khác nghe thấy: “Ta đã đổi một ít rồi, nhưng không kịp đổi toàn bộ. Chờ buổi tối đóng cửa, ta lại dọn dẹp tiếp..."

"Ư." Tân Di nâng mí mắt lên, giọng thờ ơ: "Giảm giá, bán hết cho ta đi.”

"Hả?" Mắt chưởng quầy sáng lên, sau đó lại rủ xuống: "Tiểu tổ tông, đừng trêu chọc ta. Loại dược liệu này, ta không dám bán nữa. Ta thề, từ nay về sau sẽ hối cải làm người, dược phòng chỉ bán loại dược liệu tốt thôi..."

Tân Di khẽ mỉm cười: "Không cần tiền à? Vậy tốt nhất là ta lấy đi giúp ngươi xử lý cho đàng hoàng. "

"......"

Chưởng quầy ngạc nhiên nhìn nàng, nói không nói được, khóc cũng không khóc được, vẻ mặt cay đắng.

Tân Di nhíu mày, liếc nhìn dược phòng đang bận rộn.

"Mượn giấy bút một chút, ta sẽ viết đơn thuốc, bắt vài thang thuốc về."

"Tiểu nương tử thế nhưng có thể kê đơn thuốc ư?"

Tân Di liếc nhìn hắn ta một cái, cười tựa không cười.

Chưởng quầy cười gượng hai tiếng, không hỏi thêm câu nào, mời Tân Di ngồi xuống trước bàn chẩn ở bên cạnh, đích thân mài mực cho nàng.

Sóng mắt Tân Di khẽ nhúc nhích, nàng không cầm lấy bút lông, mà bị một bản "Công báo Biện Kinh" trên bàn thu hút.

Công báo vốn là một văn kiện chính thức do Tiến Tấu viện biên soạn, được triều đình quản lý và tập trung công bố, loại báo này công bố một số sự kiện lớn tương tự như các loại khoa khải, tin chiến thắng quân sự, tế tự, đại án, thánh chỉ của Hoàng đế, hôn sự của hoàng thân quốc thích hoặc vương công đại thần, đại sự báo tan, sau đó phạm vi dần dần mở rộng, bao gồm những chuyện lạ trong dân gian và chuyện ma quỷ chốn triều dã đều có đề cập tới.

Với sự cải tiến không ngừng của kỹ thuật in ấn, nhu cầu thông tin của dân chúng phố phường càng mở rộng, dần dần, các tờ báo nhỏ ra đời. Tất nhiên, có rất nhiều tờ báo giả mạo như tờ công báo mà nàng đang cầm trên tay.

Phía quan phủ nhiều lần có lệnh cấm, dần dần cho phép nó phát triển.

Đúng vậy, tờ công báo này là một ấn phẩm giả mạo.

Ngoài cái chết của Trương Tuần, Tân Di còn nhìn thấy hai tin tức.

Một là: "Triều đình đã ban phát "Các phương thuốc đơn giản cứu người", ngự ban đến các lộ, châu, huyện, chỉ đạo cho y quan chữa bệnh cho người dân. "

Một tin khác là: "Vào ngày đinh tỵ tháng mười một năm Hoàng Hữu năm thứ ba, Bồng Tinh hiện ở đông nam, xanh như đom đóm, to bằng hai đấu. Ti thiên giám nói, liên quan đến vận mệnh của quốc gia, không may mắn."

Đinh tị tháng mười một?

Tân Di bấm đốt ngón tay, vừa đọc vừa đếm.

"Nhân năm chia bốn cộng chín cộng thêm ngày, khoảng thời gian giữa hai tháng là ba mươi ngày, một hai tự cộng số chẵn bớt một, ba năm bảy tám mười lấy số đuôi trước..."

Đinh tị là ngày thứ mười của tháng mười một.

Đúng là ngày nàng xuyên qua.

Chưởng quầy nghe được thì không hiểu ra sao.

"Ngươi đang nói cái gì vậy?"

Đây là một khẩu quyết dùng để tính can chi trong một ngày mà không cần đến sách lịch, tất nhiên không thể giải thích với chưởng quầy được.

Tân Di mím môi cười, nhanh chóng viết hai phương thuốc, đẩy chúng cùng với công báo tới cho chưởng quầy.

"Dùng tờ công báo này giúp ta gói dược liệu đi."

"......"

"Ngoài ra, đóng gói các dược liệu kém chất lượng đã được đổi, ta sẽ cầm chúng để xử lý giúp ngươi."

"Cái này..." Ánh mắt chưởng quầy đảo tới đảo lui, hiển nhiên là không muốn.

Tân Di làm sao không biết hắn ta là loại đức tính gì, hừ cười một tiếng, gõ tay xuống bàn.

"Không chịu à? Vậy chúng ta sẽ gặp nhau ở Phủ Khai Phong. "

Chưởng quầy đau lòng vô cùng, nhưng tối hôm qua hắn ta đã tận mắt chứng kiến Quảng Lăng Quận vương gọi bà cô này là "tiểu tẩu", mối quan hệ này thật không bình thường. Người ta không tốt giác hắn ta ngay tại chỗ đã là ân đức, làm sao hắn ta còn dám giở trò gì?