Chương 12

Phó Cửu Cù cười hừ một tiếng không rõ hàm ý cảm xúc, chủ động buông tay, gọi một tiếng.

"Tôn Hoài."

Tôn Hoài cúi đầu đi tới. Hắn ta trời sinh với diện mạo Phật, hòa hòa khí khí lấy túi bạc ra, cung kính trao ba mươi lượng bạc cho Tân Di.

Ba mươi lượng bạc không phải là một con số nhỏ, mấy người bán hàng rong rất biết ơn, hận không thể quỳ xuống với bọn họ, những người vừa rồi còn thấy may mắn không bị xe lừa đυ.ng trúng quầy hàng, giờ hạn không thể đem quầy hàng đến cho con lừa đυ.ng một hồi...

"Tạ Quận vương ban ân." Tân Di cảm thán, thở dài nhẹ nhõm, mỉm cười thân thiện với Phó Cửu Cù.

"Tiểu tẩu không cần phải khách khí."

Phó Cửu Cù lạnh nhạt nói được, trong lòng Tân Di cảm thấy có gì không ổn.

Người này không phải là một người tốt gì. Cười như vậy, không chừng trong lòng đầy ý xấu thì sao? Hỏi vay tiền của Phó Cửu Cù chỉ là kế ứng đối tạm thời của Tân Di, vay được tiền thì nàng cũng thật sự cảm kích, nhưng cũng không muốn dẫn lửa thiêu thân.

“Bạc ta sẽ trả lại cho ngài, chỉ là cần một khoảng thời gian."

"Bao nhiêu?" Giọng điệu của Phó Cửu Cù rất thản nhiên.

"Cái gì bao nhiêu?"

"Bao nhiêu?"

"Bao nhiêu? Đương nhiên là ba mươi lượng. "

"Không. Thu lãi ba phần, thời gian hoàn trả là nửa năm, trễ sẽ tăng gấp đôi.” Phó Cửu Cù rất tự nhiên cầm lấy khăn tay trắng do Tôn Hoài đưa cho, chậm rãi lau nước đường trên cánh tay đã bị Tân Di nhuộm đỏ, giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi.

"Còn có bộ y phục này. Ngươi bồi thường."

Tân Di không trả lời, im lặng một lúc rồi mới hỏi: "Y phục trị giá bao nhiêu?”

Phó Cửu Cù nói: "Năm trăm lượng..."

Tân Di chỉ hít một hơi, lại nghe thấy hắn bổ sung: "Hoàng kim.”

"Sao không đi cướp tiền trang luôn đi?" Tân Di cười lạnh một tiếng: "Thể diện chỉ là thứ bề ngoài, ta nghĩ Quận vương không cần cũng được. Chỉ mới ba mươi lượng, lại dùng công phu sư tư ngoạm cho vay nặng lãi hay sao?”

“Khách khí rồi." Phó Cửu Cù lạnh lùng ngắt lời nàng, khóe môi gợi lên ý cười nhẹ khó có thể nhận ra, sau đó không để ý nữa lấy dây cương từ tay Tôn Hoài, rồi xoay người lên ngựa.

"Tiểu tẩu chuẩn bị sẵn số bạc, ta sẽ sai người đi lấy."

Dứt lời lập tức rời đi.

"......"

Thu lãi là phương thức cho vay tư nhân phổ biến trong dân gian đương thời, nói thu lãi ba phần, nhưng tính toán kỹ, thực chất là vay lãi nặng một trăm phần trăm, còn đối với "lãi kép", đó là khi mượn một trả hai, lãi tức như mãnh hổ.

Tân Di căn bản không tính toán xem mình cần bao nhiêu bạc để trả lại cho Phó Cửu Cù, bởi vì cho dù nàng có tính toán như thế nào, nàng cũng không đủ khả năng để trả lại.

"Đến nỗi vậy sao?"

Tân Di vỗ vỗ y phục của mình, nhìn bóng dáng đi xa, đột nhiên quay đầu lại nở nụ cười, chỉ vào kẹo hồ lồ cùng điểm tâm đồ ăn vặt.

"Tính cho ta xem, tổng cộng những thứ này hết bao nhiêu bạc. Ta sẽ bồi thường gấp đôi."

Mọi người: "..."

Không phải đã nói ba mươi lượng sao?

Không phải nói nếu bồi thường ít thì là xem thường tiểu thúc hay sao?

"Xin lỗi, tiểu thúc của ta không thiếu bạc, nhưng ta thiếu." Tân Di mỉm cười gật đầu với mọi người, kéo con lừa bướng bỉnh qua một chút, lại không khách khí nói: "Gói tất cả những món ăn này lại, cái này, còn có cái kia. Ba đứa nhỏ trong nhà còn cần phải ăn, gia đình mở miệng ăn, khách khí, khách khí..."

"......"

Mọi người lại một trận thổn thức.

Không ai nhận ra nàng là Trương tiểu nương tử trên công báo Biện Kinh, nhưng phần lớn những người có mặt đều là người bình thường, khi nghe nhà nàng có ba đứa nhỏ thì lập tức đổi phe, cảm thấy ba người bán hàng có thể nhận được bồi thường gấp đôi, vốn đã là chiếm tiện nghi, nên không nói gì thêm.

"Cảm tạ, cảm tạ các vị hương thân."

......

Chuyến đi này, Tân Di có thể nói là thắng lợi trở về.

Ngoài dược liệu trong dược phòng của Tôn gia, còn thu hoạch thêm mười lăm lượng bạc. Mặc dù là vay mượn, nhưng vì Phó Cửu Cù không nói vũ đức*, vậy nàng lo lắng cũng dư thừa, đành nợ trước vậy.

*Không nói vũ đức: Thành ngữ này thường được sử dụng để chỉ ra hành vi không công bằng, không đạo đức hoặc không tôn trọng.

*

Con đường trở về dường như gần hơn nhiều so với khi đến, nhưng giông tố nói đến thì lại đến ngay.

Bất quá chỉ trong chốc lát, mưa bụi rơi xuống, nặng nề u ám như một con cự thú ăn thịt người, làm cho trời đất bị bao phủ trong bóng tối ngột ngạt.

Đường làng quê ven sông Biện trở nên trơn trượt và lầy lội hơn.

Tân Di thận trọng lái chiếc xe lừa, lo sợ bị va chạm thêm lần nữa.

"Meo meo!" Đột nhiên, một cái bóng đen nhay lên phía trước xe lừa, ánh mắt Tân Di mơ hồ, nhanh chóng ghìm lấy dây cương, suýt chút nữa đâm vào nó.

Con mèo kia bị sợ hãi, với tốc độ cực nhanh chui vào xe lừa, trốn trong đống dược liệu.

Tân Di quay đầu nhìn lại, nhưng phía hiện trong ánh sáng ảm đạm, một người nông dân mặc áo tơi đầu đội đấu lạp ở phía sau xe lừa chạy tới, giẫm lên thân cây và chạy vào trong đồng ruộng, tay ấn đấu lạp nhanh bỏ chạy...

"Này!"

Tân Di vừa trèo lên xe lừa tìm còn mèo, vừa lớn tiếng gọi.

"Ngươi đang tìm con mèo của ngươi à? Đây này—"

Không ai trả lời, bóng dáng của người nông dân biến mất trong màn mưa bụi.

Quái lạ! Tân Di lắc lư lừa để làm khô nước mưa, mở từng túi dược liệu đã được đóng gói cẩn thận, miệng cứ kêu "meo meo", nhưng sau khi kiểm tra khắp nơi vẫn không thấy con mèo đâu cả.

Một chiếc xe lừa chỉ lớn như vậy, con mèo không có nơi nào để trốn.

Vật nhỏ, nó trượt đi khi nào?

Tim Tân Di đập loạn nhịp, nhìn về phía trời đất mưa bụi mịt mù.

Gió lạnh gào thét tới, những hạt mưa lách tách đánh vào trên nóc, một cơn ớn lạnh vô cớ len lỏi lên sống lưng nàng.

Tân Di nghĩ đến việc Trương tiểu nương tử "nhảy sông mà chết"...

Nghĩ đến ánh mắt trong chợ phố Mã Hành ngày hôm nay.

Trương tiểu nương tử thật sự tự sát sao?

Có phải là có ai đó muốn gϊếŧ nàng ta không?

Tân Di lên xe lừa, vẻ mặt uể oải trở về Trương gia, càng cảm thấy tình tiết xuyên qua cẩu huyết này có thể không đơn giản như nàng tưởng tượng...

Bất ngờ là khi tiên vào hậu viện, còn chưa kịp dỡ hàng và sắp xếp cho con lừa, một đám người hung thần ác sát đã lao tới.

Đi đầu là Lưu thị đang hùng hổ, chỉ vào thét chói tai.

"Tiện nhân, ngươi nói xem, rốt cuộc ngươi đã làm gì Tiểu Tam Bảo?"