Chương 13

Trong sân chật ních láng giềng và họ hàng đến phúng viếng, nhìn nàng chỉ chỉ trỏ trỏ.

Tức phụ Tiểu Tạ thị của Nhị lang, cầm ấm thuốc mà tối qua Tân Di đã nấu cho Tam Niệm , và xoa vài điếu thuốc lên mặt, điều này càng hung ác hơn.

"Nương, nương còn dong dài với ả ta làm gì ? Nhanh bắt ả tiện nhân này tới gặp quan đi. "

Tân Di nở nụ cười rạng rỡ, chống đỡ thân hình gầy gò, đi buộc con lừa vào gốc cây trong sân, chậm rãi đi tới, khoanh tay trước ngực, thờ ơ nhìn Lưu thị.

"Không cần vòng vo nữa. Nói thẳng ra đi, lại muốn bày trò gì?”

Lần đầu Lưu thị không mở miệng mắng chửi người, mà nhếch miệng sai khiến Tiểu Tạ thị.

"Tức phụ Nhị lang, con tới nói với trưởng bối thân tộc, nói ra những chuyện xấu xa mà phụ nhân thấp hèn này đã làm đi."

Địa vị của Tiểu Tạ thị trong Trương gia, phụ thuộc hoàn toàn vào việc nịnh nọt Lưu thị. Từ trước đến nay nàng ta vẫn luôn ra sức nịnh nọt Lưu thị, đã làm không ít chuyện bắt nạt đại tẩu và đệ muội.

Nghe vậy, nàng ta giơ cao ấm thuốc lên, lớn tiếng nói:

"Chư vị trưởng bối thân tộc, các vị nhìn xem trong ấm thuốc này có cái gì không?"

"Ai da, đó là trư mẫu nhĩ."

"Trư mẫu nhĩ sao? Kịch độc đó."

Mọi người trong thôn đều biết trư mẫu nhĩ có kịch độc, tuyệt đối sẽ không ăn bừa bãi, Tân Di đem nấu nó trong ấm thuốc của Tam Niệm, rốt cuộc là có ý đồ gì?

"Thật là kế mẫu độc ác!"

"Trời ạ, đây chính là hạ độc gϊếŧ người đó-"

Khi vừa nghe "trư mẫu nhĩ", Tân Di còn không biết đó là gì, mãi đến khi Tiểu Tạ thị lấy ra một chuỗi Thương lục từ trong ấm thuốc, nàng mới hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Thuốc của Tam Niệm tối qua là do chính Tân Di tự mình nấu, tất nhiên nàng biết trong đó không có Thương lục. Bất quá, Thương lục đã được nấu chín, hòa cùng một thể với bã thuốc, bây giờ nàng thanh minh nói không phải nàng bỏ vào, ai sẽ tin đây?

"Ngươi ả độc phụ này, Tam lang đã đi rồi, nếu ngươi muốn tái giá, nhà của ta đều sẽ tùy ngươi, ngươi lại ngay cả một đứa nhỏ cũng không buông tha... Đáng thương cho Tam Bảo của ta còn nhỏ như vậy, lại bị kế mẫu tàn nhẫn hại chết rồi..."

Kỹ năng diễn xuất của Lưu thị rất sâu, vừa nói vừa đẩy cửa ra ghé vào trên giường của Tam Niệm khóc nức nở.

"Tam Bảo à, cháu của ta... Tại sao cháu lại mệnh khổ như vậy chứ?”

Tam Niệm nằm yên lặng ở trên giường, không có bất kỳ âm thanh nào.

Khi các trưởng bối thân tộc nhìn thấy tình huống này, ai nấy đều xúc động phẫn nộ.

"Chẳng trách ả đáng chém ngàn đao này lại tốt bụng đi sắc thuốc, còn trắng đêm ở trước giường hầu hạ, hóa ra là có ý đồ xấu."

"Tặc phụ thật đáng giận, cứ thiêu chết ả ta đi."

"Kéo ả ta đi gặp quan! Trị tội ả ta, chặt đầu ả ta..."

Tiếng gào thét hỗn loạn liên tiếp.

Trương Chính Tường từ sân ngoài đi vào, người chưa tới đã nghe thấy tiếng hét: "Ầm ĩ cái gì? Thật mất mặt xấu hô, không biết Tăng đại nhân đang thắp hương cho Tam lang hay sao?”

Đám đông bỗng dưng im lặng, chia ra làm hai bên.

Trương Chính Tường dẫn theo một nam nhân trung niên bụng phệ đi ở giữa.

"Đây là Tăng đại nhân của phủ Khai Phong. Các ngươi có chuyện gì muốn báo quan?”

Lưu thị khóc lóc kể lể om sòm: "Thưa đại nhân, ngài mau đến nhìn xem, đứa tam tức phụ ác độc này của dân phụ, đã độc chết tiểu chất nữ của dân phụ rồi..."

Khóc sướt mướt, gào thét ầm ĩ, Tân Di thấy rất thú vị.

Mặc dù Trương Tuần xuất thân hàn vi, nhưng nhân duyên ở kinh thành rất tốt. Nhất là sau khi Phó Cửu Cù đến vào tối hôm qua, hôm nay trời vừa sáng, xe ngựa lần lợt từng chiếc từng chiếc đến trước cửa Trương gia, tất cả đều là quan thân đến thắp hương tế điện cho Trương Tuần...

Bởi vậy, cho dù không phải Tăng đại nhân của phủ Khai Phong này đi vào, cũng sẽ là một quan đại nhân khác.

Tân Di hiểu được, đây là một cái bẫy.

Người Trương gia sớm đã "tống" ba đứa con nhỏ đến sống trong nhà kho phía sau. Sau đó, trong đám tang của Trương Tuần, để cho mọi người thấy nàng là một người kế mẫu độc ác như thế nào.

Cứ như vậy, trư mẫu nhĩ xuất hiện, nàng hết đường chối cãi.

Không dám đắc tội với Phó Cửu Cù, lại dùng phương pháp này để chỉnh đốn nàng?

Nha môn đã đến tận nhà rồi, thủ đoạn cao tay thật.

Hôm nay Tăng Khâm Đạt đến Trương gia không phải xử án, nhưng khi sự việc rơi xuống trước mặt, ông ta không thể không để ý tới, vì thế hai tay chắp sau lưng, hắng hắng giọng, trầm giọng quát.

"Hay cho một ả độc phụ! Chẳng lẽ pháp tắc của vương triều Đại Tống là vật trang trí hay sao?”

Tân Di thản nhiên mỉm cười: "Vị đại nhân này, nếu ngài muốn ở Trương gia mở công đường, còn thỉnh cầu ngài, đầu tiên báo ra gia môn.”

Tăng Khâm Đạt sững sờ một chút.

Phàm là thường dân gặp quan lại, không ai không khẩn trương sợ hãi, tiểu nương tử vậy mà lớn mật như vậy? Nhưng nàng nói, đúng là có lý.

Tăng Khâm Đạt hừ một tiếng: "Bản quan chuyên quản các vụ án ở câu sử viện."

Ở thời Tống, chức quan và chức vụ được tách ra. Nói một cách đơn giản, chức danh và công việc có thể không giống nhau.

Địa vị của Tăng Khâm Đạt tương đương với phán quan của phủ Khai Phong, là trợ thủ cho phủ doãn cùng thông phán. Nói trắng ra là, ông ta giống như Công Tôn Sách trong Bao Thanh Thiên, cũng là một hình quan. Chỉ tiếc, ông ta không phải họ Công Tôn Sách, Tân Di không có chút thiện cảm nào với người cố làm ra vẻ này.

“Không biết Tăng đại nhân định xử trí ta như thế nào?"

Cánh cửa của dãy nhà sau được Lưu thị mở ra, khuôn mặt của tiểu nha đầu chui rúc trong chăn không lớn bằng một bàn tay, trông rất ốm yếu, nhìn dáng vẻ thật đáng thương, rõ ràng là bị kế mẫu ngược đãi.

"Láo xược! Bản quan chưa hỏi ngươi, ngươi lại dám chất vấn bản quan?”

Tăng Khâm Đạt phất tay áo, hai tay khoanh lại, trầm quát một tiếng.

"Người đâu! Bắt lấy Trương tiểu nương tử, áp giải trở về phủ Khai Phong vấn tội."

Hai nha sai đi cùng ông ta lên tiếng trả lời, ấn đao tiến lên.

"Chờ đã -" Tân Di không lùi mà tiến tới, cười như không cười nhìn Tăng Khâm Đạt, vóc dáng nàng nhỏ gầy, nhưng đầy khí thế: "Hóa ra Tăng đại nhân khi phá án, chỉ nghe lời nói một phía, không nghe khổ chủ kêu oan hay sao?”