Chương 14

Nàng tự xưng là khổ chủ, đám đông nhất thời nổi giận, mắng nàng không biết xấu hổ.

Tăng Khâm Đạt cũng do dự một chúng: "Nhân chứng vật chứng đều có đủ, ngươi còn gì để nói nữa?”

Tân Di nhẹ nhàng ngước mắt lên, đôi mắt trong veo như nước, vẫn đang mỉm cười: "Vậy đây là cái gọi là nhân chứng vật chứng hay sao? Nếu như những quan lớn trong nha môn đều xử án như vậy, e rằng đại sảnh của phủ Khai Phong sẽ mọc đầy cỏ hoang mất rồi?”

Lời nói của nàng rõ ràng là châm chọc, khiến cho Tăng Khâm Đạt có chút sượng mặt không thể xuống đài, không nói hai lời, trực tiếp ra hiệu cho nha sai bắt người.

Không ngờ, nhìn tiểu nương tử tay trói gà không chặt, nàng không lùi cũng không tránh, một phen đẩy nha sai ra, lập tức đi thẳng về phía Tiêu Tạ thị.

Hai nha sai cao lớn cường tráng sững sờ tại chỗ, vô tội nhìn nha, tự hỏi -- một tiểu nương tử làm thế nào dễ dàng đẩy bọn họ ra được như vậy?

"Lấy ra!" Tân Di đưa tay ra giật lấy ấm thuốc từ tay Tiểu Tạ thị.

Tiểu Tạ thị đương nhiên không chịu đưa, gắt gao giữ chặt ấm thuốc, kết quả Tân Di chỉ hơi dùng sức một chút liền đẩy nàng ta ra thật xa, nàng ta nhất thời sợ hãi hét lên.

"Tăng đại nhân, tiện phụ này muốn tiêu hủy chứng cứ phạm tội..."

Tân Di nhấc ấm thuốc lên, lười nhát cười cười.

Đại lực nữ... Cài đặt này thật tốt. Nàng thích.

"Tăng đại nhân, nhìn cho kỹ này." Giọng điệu của Tân Di rất nhẹ nhàng chậm chạp, như thể không nhìn thấy đám đông giận dữ, một bàn tay nhỏ bé gầy gò thò vào ấm thuốc, ở trước mặt mọi người lấy ra hai mảnh "trư mẫu nhĩ", đưa vào miệng nhai đi nhai lại, rồi nuốt xuống.

"Có độc không? Không có phải không?”

Tân Di nhìn hai bên đám đông.

"Các ngươi có muốn nếm thử một chút hay không? Nếu bị độc chết, ta sẽ bồi thường."

Mọi người đều chấn động, bị nàng buộc phải lui về phía sau từng bước.

Thương lục là một loại cây có quả mọng màu tím đen, rễ đỏ thật sự có độc tính cao, có thể được sử dụng làm thuốc trừ sâu. Tuy nhiên, người dân thời xưa không biết rằng thân và lá mềm của Thương lục thật sự có thể ăn được, căn bản không độc hại chút nào.

"Các người đang làm cái gì..."

Một đạo âm thanh giòn tan của trẻ nhỏ đã đánh vỡ thế giằng co.

Tiểu Tam Niệm nằm trên giường nhiên ngồi dậy, dụi dụi mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, bởi vì không biết chuyện gì đang xảy ra, vẻ mặt mê mang mà ngoan ngoãn...

Tân Di bước vào sờ sờ cái trán của bé.

"Cảm giác thế nào? Có đỡ hơn hay không?”

Tam Niệm nhìn ánh mắt lo lắng của Tân Di, có chút ngượng ngùng. Cho dù nữ nhân xấu xa này cực nhọc ngày đêm, nghỉ ngơi không yên mà chăm sóc cho bé, đúc bé uống nước uống thuốc, bé cũng không muốn quá gần gũi với nàng như thế. Đây là phản bội lại đại ca và nhị ca, phản bội mẫu thân của bọn họ

"Con không sao."

Tam Niệm cúi đầu, giọng nói yếu ớt như mèo con, trên mặt cũng là vẻ ốm yếu, nhưng tinh thần vẫn còn ổn, chắc chắn không giống với bộ dáng đã uống thuốc độc.

"Ngoan, ngủ tiếp chút nữa đi, ngủ nhiều hơn mới mau khỏe lại."

Tân Di hài lòng vỗ vỗ đầu bánh bao nhỏ, quay đầu nhìn sang phía Tăng Khâm Đạt.

"Tăng đại nhân đã nhìn thấy rồi chứ? Còn muốn áp giải ta về phủ Khai Phong để vấn tội hay không?”

Đôi mắt tiểu nương tử vừa đen vừa sâu, tràn ngập mỉa mai, lại có một sự thờ ơ khó tả, như thể hết thảy đều nắm giữ được, làm cho Tăng Khâm Đạt lúc này tức giận nghẹn ngào, nhưng lại không thể tìm ra lỗi lầm của nàng, chỉ đành bất lực.

"Đắc tội rồi."

Tăng Khâm Đạt lắc đầu, chắp tay trước ngực thi lễ với Trương Chính Tường.

"Trương công, nếu không có ai hạ độc gϊếŧ người, bản quan không tiện nhúng tay vào chuyện nhà của các người. Cáo từ."

Trương Chính Tường trừng mắt nhìn Lưu thị, xấu hổ đáp lễ

"Để đại nhân chê cười rồi, để lão hán ra tiễn Tăng đại nhân."

"Không cần không cần. Trương công dừng bước-"

Hai người khách khí bước ra ngoài, nhưng Tiểu Tạ thị lại thét to một tiếng, hô:

"Tăng đại nhân, tức phụ của Tam lang là hung phạm gϊếŧ người. Dân phụ có thể làm chứng, những người nhảy sông uổng mạng ở Trương gia thôn, đều là do nàng ta làm hại..."

Chuyện thủy quỷ ở sông Biện đã nháo trong một thời gian dài, trong kinh đồn đại ầm ĩ.

Gần đây, Ti thiên giám còn nói "Bồng tinh hiện thế, là một ngôi sao quỷ", trên dưới triều dã đều hoảng loạn một mảnh.

Tăng Khâm Đạt vừa nghe được lời này, nào dám thờ ơ?

"Tạ thị, chuyện này có chứng cứ gì không?"

Tiểu Tạ thị nhìn ánh mắt của Tân Di, trong mắt hiện lên một tia oán độc.

"Đại nhân, đêm đó dân phụ tận mắt chứng kiến tức phụ của Tam lang đang nói chuyện với một hán tử lạ mặt trên bờ gỗ phía sau nhà. Hai người bọn họ vừa kéo vừa đẩy, còn nhắc tới... ném xuống sông, thuốc độc, còn có những đứa trẻ ngu ngốc dị dạng ở Trương gia thôn..."

Khuôn mặt Tăng Khâm Đạt ngưng trọng lại: "Có chuyện như vậy sao?”

"Nói hươu nói vượn!" Lưu thị đột nhiên khiển trách một tiếng, lao ra túm lấy Tiểu Tạ thị, cười nịnh nọt với Tăng Khâm Đạt: "Tăng đại nhân, đừng nghe phụ nhân này nói huyên thuyên, chỉ là phụ đạo nhân gia chỉ biết chút chuyện nhà, nàng ta thì biết cái gì..."

Án thủy quỷ, triều đình cũng thỉnh thoảng phái người xuống điều tra cẩn thận, Lưu thị không hiểu biết nhiều, nhưng đã làm mẫu thân nhiều năm, phần nào hiểu được mức độ nghiêm trọng của tình hình.

Nói nhi tức là thủy quỷ cũng không sao, dù sao thứ tà môn này, không ai sờ được cũng không ai nhìn thấy.

Nói nhi tức thông đồng gϊếŧ người thì không sao, nhưng chuyện nháo lớn lên, Trương gia sẽ phải gặp tai ương theo!

Lưu thị không để Tiểu Tạ thị mở miệng, nhưng Tiểu Tạ thị không quan tâm.

"Xin đại nhân làm chủ!"

Phốc! Tiểu Tạ thị đoan đoan chính chính quỳ xuống giữa đám người.

"Lúc đó trời đã tối, dân phụ không nhìn thấy rõ dáng vẻ của hán tử kia, sau đó quay lại hỏi thăm mới rõ được, hôm đó chỉ có Vương Đại đồ tể đến nhà để đưa thịt lợn trong bữa cơm chiêu đãi khách đên viếng tang của tam lang..."

Tân Di hơi nhíu mày.

Tại sao Tiểu Tạ thị phải hại nàng?