Chương 14

….

- Hì, sau này Y mà về làm dâu làng mình thì mới biết dòng sông như thế nào?

- Thế nào là sao cơ? Mình không hiểu?

- Bây giờ Y đang nhìn dòng sông vào mùa nước cạn, đến mùa lũ về, nước sông dâng cao sát mặt đê, chảy cuồn cuộn, đυ.c ngầu phù sa…lúc ấy dòng nước hung giữ lắm, không còn vẻ hiền hòa như thế này nữa đâu…

- Eo ..thế T đang hiền như thế này! Có khi nào T hung giữ không đấy?

- Cái đấy rồi sau Y sẽ rõ…hehe…tôi nhìn em cười đen tối

- T mà làm mình buồn…mình sẽ không tha thứ….ui da…sao lại cù mình…buồn quá…

- Thì tại Y bảo mình mà làm Y buồn…Y không tha thứ nên mình thử cù cho Y buồn xem sao ấy mà…vừa ôm em vào lòng tôi vừa cù vào nách em…

- Thôi thôi… T làm mình buồn wa…mình thua rồi…ư..ư…lại một nụ hôn thật sâu lên đôi môi quyến rũ của em…

….

- Mai mình lên HN học ôn rồi, chắc phải gần học mình mới về…hè này chắc mình không gặp nhau…xa Y nhớ chắc chết mất…

- Hihi…mình chưa thấy ai iu nhau nhớ nhau đến chết cả…chắc lần này được thấy rồi đây…em nhìn tôi ánh mắt tinh nghịch…

- A a…vậy là Y mong mình…em đặt ngón tay lên môi tôi…

- Không cho T nói linh tinh đâu…Y cũng nhớ T nhiều lắm mà…với lại hè này Y cũng không ở nhà đâu…

- Y không ở nhà??? – tôi ngạc nhiên – thế Y đi đâu hè này cơ?

Nhìn vẻ sốt ruột của tôi, em phì cười…

- Thì T đi đâu, mình đi đó….em lấp lửng

- Thật không đó?...tôi hét lên…Y cũng lên Hn học ôn ah?- tôi hỏi dồn dập

- Thế T có thích mình lên đó học cùng với T không???

- Ơ hỏi thế mà cũng hỏi…tất nhiên là thích rồi..thích…chết đi được luôn…mà Y nới thật không đấy?..- .thấy em cười…tôi nhìn em nghi ngờ - nói dối mình là mình bế Y xuống tắm sông bây giờ đấy!??..- tôi nghiêm mặt lại vờ bế em lên…

- Thôi thôi mình đùa T thôi mà, mình không lên Hn đâu, có muốn thì nội và bố mẹ cũng không đồng ý, mình chỉ lên thị xã học thui, ở đó có cô mình mà…ở nhà cô bà với bố mẹ mới yên tâm cho Y đi học ôn ấy…

- Ừ thế cũng được, cả hai đứa mình cố gắng học thật tốt vào nhé…vì tương lai của chúng mình…đây là số điện thoại nhà chú mình, có gì Y điện vào xin gặp mình nhé…

Buổi chiều hôm đó không nhớ hết chúng tôi nói chuyện gì với nhau nhưng chúng tôi ngồi bên bờ sông rất lâu…cho đến tận khi ánh mặt trời ngả sang màu vàng chúng tôi mới đứng lên ra về…và tôi không quên một nụ hôn thật sâu trước khi chở em về trường lấy xe…

- Con lên đấy nghe lời chú thím, chịu khó học nghe chưa? Đừng mải chơi…mẹ tôi vừa sốc lại cái balo quần áo, sách vở, cho tôi vừa dặn dò…bên ngoài xe bố tôi cùng chú phụ xe đang cho con cào cào của tôi lên nóc xe khách…

- Bố mẹ đừng lo, con sẽ tập trung học mà…con lên ở với chú thím mà, có muốn đi chơi cũng không được ấy…hjj

….

Chiếc xe lăn bánh,bỏ lại sau lưng những cánh đồng vừ gặt, trơ gốc dạ… lần đầu tiên xa bố mẹ, cảm giác cứ lâng lâng thế nào ấy, không biết HN nó ra sao nhỉ? Tôi hồi hộp mong chờ…mja….tôi vẫn nhớ lần đầu tiên lên HN, khi xe đến pháp vân,xe chạy qua một loạt các gờ giảm tốc làm tôi nghĩ hóa ra đường phố cũng xấu như ở quê, ô tô mà cũng sóc nảy người lên…đúng là bó chym…hồi ấy vừa ngu vừa ngố…hixhixx

Xuống đến nơi…đang ngơ ngơ ngác ngác thì chú tôi đã gọi giật lại

- T ơi, chú đây cơ mà…và thế là tôi đạp xe theo chú tôi về nhà….sau khi sắp xếp chỗ ở cho tôi , chú bảo chiều sẽ đưa tôi đi đăng kí lớp học ôn….chở tôi lòng vòng khu trường BK…chú tôi gọi điện hỏi mấy người bạn địa chỉ, chú tôi cũng mua cho tôi vé học 3 môn…mua vé ở đây nhưng học tận đường Minh Khai….cũng gần nhà chú….một tuần đầu tiên dù công việc bận nhưng chú tôi vẫn đi xe máy đằng trước dẫn tôi đi học cho quen đường…mới lên một tuần mà cảm giác như hàng tháng vậy, tôi nhớ nhà…gọi điện về nhà liên tục…còn nhớ em nữa chứ, nhưng chẳng biết liên lạc với nhau như thế nào ngoài chờ em gọi điện lên…ngày ấy chúng tôi chưa biết đến yahoo…facebook….càng không biết đến cái điện thoại di động nó ra sao nữa…chứ không như bây giờ…cần là có, nhớ người iu gửi một tin nhắn là ok…mja mới có 27 cái mùa xuân mà sao thấy cuộc đời nó xoay vần kinh thế…chóng cả mặt…nghĩ tới là tê tái cả con chym….

Gần hai tuần kể từ hôm tôi lên Hn học…vậy mà không thấy em gọi điện…tôi thấy sốt ruột thực sự…vừa nhớ em …vừa giận nữa chứ…hay là em có người khác…trong đầu tôi đưa ra rất nhiều giả thuyết…

Vì là học trước chương trình nên thầy giáo dạy rất nhanh, tôi lao vào học trong nỗi nhớ em cồn cào, nhớ cảm giác khi hôn lên bờ môi mềm mại của em…

- T ơi cháu có điện thoại này…chú tôi gọi tôi từ tầng một

- Dạ cháu xuống đây…tôi lững thững bước xuống từ tầng ba,chắc lại mẹ tôi gọi hỏi xem học hành như thế nào đây mà…

- Bạn học cùng cấp ba của cháu đấy…chú hỏi tên thì không nói…chú tôi nhìn tôi với ánh mắt rất tò mò…

- Bạn cấp ba ạ…tôi phấn khích…Dạ chắc bạn cháu hỏi học trên này có tốt không? Tụi nó cũng đi ôn ở NĐ mà…tôi giải thích dù chú tôi…đâu hỏi lý do…



- A lô…