Chương 2: Ba cái chân

Nhưng mà, Đậu Hoài không chút do dự quay đầu ngay lập tức chạy xuống cầu thang

Không phải bởi vì một phút trước dì lao công này chính là hung thủ hại chết chính mình, xuất hiện trong hình ảnh tử vong, mà là bởi vì......

Bà ta có thể di chuyển.

Trải qua tất cả những việc vừa rồi, Đậu Hoài không nghi ngờ tính chân thật của trò chơi “Nhân sinh người thắng” này chút nào. Hơn nữa, trong thời gian chuẩn bị, cậu cũng đã xác nhận, ngoại trừ chính bản thân cậu là “Người chơi”, còn lại không ai có thể di chuyển.

Cho dù gương mặt, giọng nói, cách ăn mặc của bà ta đối với cậu đều cực kì quen thuộc, nhưng cậu vẫn không giám đánh cược.

Chạy trước rồi tính sau!

Bóng dáng chạy trốn của người thanh niên nhanh chóng biến mất phía sau cầu thang, ở phía sau cậu, khoé môi cong lên của dì lao công từ từ hạ xuống, biến thành một đường thẳng tắp.

“làm người nhận ra mất rồi…..”

Giọng nói hòa ái, hiền từ dần dần thay đổi, trở nên tràn đầy ác ý, không hề che giấu mà tràn ra. Giẻ lau sũng nước rơi trên mặt nước, một đoạn dây điện bị dấu bên dưới hiện ra.

“ Rõ ràng chỉ cần gần thêm vài bước nữa thôi là có thể siết chết nó rồi, bây giờ lại còn phải tự mình đi bắt, thật là, người trẻ không biết tôn trọng người già gì cả….”

Dì lao công lắc đầu đi theo.

Bà ta đi rồi, hành lang yên tĩnh bỗng nhiên phát vài thanh âm nhỏ, cánh cửa vừa nãy Đậu Hoài chạy ra lại lần nữa bị người mở ra.

“Đi đâu mất rồi?”

Đậu Hoài liên tục chạy xuống 5, 6 tầng mới bị bắt ngừng lại.

Không biết bắt đầu từ khi nào , xung quanh đã trở nên tối tăm đến kì cục. Như là chớp mắt vài cái đã từ ban ngày trực tiếp nhảy cóc đến ban đêm.

Hành lang tối đen, yên tĩnh không tiếng động, chỉ có biển “lối thoát hiểm” phát ra ánh sang xanh, giống như Saeki Kayako sắp lên sân khấu vậy.

Đậu Hoài chỉ có thể tựa lưng vào tường, làm hai mắt thích ứng với bóng tối. Nếu không, chưa bị kẻ địch gϊếŧ chết, chính cậu sẽ tự ngã chết mất.

Cũng may, dì lao công kì quái kia không đuổi theo

Đậu Hoài ngẩng đầu nhìn thoáng qua, bên ngoài ô cửa sổ nhỏ hẹp xám xịt, đừng nói đến thành phố quen thuộc, thậm chí ánh sáng còn không nhìn thấy. Loại cảm giác này như là cả tòa nhà đều bị một miếng vải đen lớn bao trùm, ngăn cách với mọi thứ xung quanh.

Đây là sức mạnh của “Trò chơi” ?

“ Cầu cứu từ bên ngoài” chắc là không thể, cậu cầm điện thoại tắt chuông cùng với đem độ sáng màn hình kéo xuống thấp nhất, hít sâu một hơi, vừa định xuống lầu, bước chân bỗng nhiên dừng lại.

Quá yên tĩnh.

So với buổi tối chính mình ở nhà ngủ còn yên tĩnh hơn, như là cả một tòa nhà chỉ có mỗi mình mình là vật còn sống vậy.

Ánh mắt liếc sang nhìn cửa sắt bên cạnh, chẳng lẽ những người khác cũng đều giống mấy đồng nhiệp trên tầng cao nhất, đều bị đóng băng?

Nghĩ vậy, Đậu Hoài bỗng nhiên giật mình một cái.

Dì lao công kia chắc chắn có vấn đề!

Cậu phản xạ có điều kiện bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn theo tay vịn đến khe hở giữa các tầng nhìn lên trên , đột nhiên thấy một khuôn mặt trắng bệch.

…… Là dì lao công lúc nãy!

Bà ta tự bẻ cong thân thể thành một góc 90 độ, toàn bộ nửa người trên từ khe hở dò ra. Trên khuôn mặt toàn những vết nhăn sâu hoẵm là một đôi mắt giống như cá chết vậy, không nháy mắt nhìn chằm chằm Đậu Hoài.

Nhận thấy được đã bị phát hiện, cơ thể dì lao công cùng với phần đầu tiếp tục gập xuống dưới, nửa người dựa vào phía ngoài lan can cầu thang giống như một cành liễu lắc qua lắc lại nói,

“Lại bị ngươi phát hiện a……”

Đậu Hoài: “….…”

Cháu cũng có thể giả bộ không phát hiện, dì à, dì cũng lùi lại một chút a!

Không quan tâm, cậu lập tức xoay người chạy.

Thứ đồ kia chắc chắn không phải là dì lao công! Đây là cái thứ gọi là “kẻ địch”? Dùng thân phận là con người để xuất hiện?

Cùng lúc đó, tiếng móng tay cọ qua lan can bằng sắt cũng theo sát phía sau.

Trong hành u ám, dì lao công duy trì một loại tốc độ mà người già không thể nào có được đuổi sát theo sau Đậu Hoài.

Cứ như vậy, bà ta đuổi, cậu trốn, sau khi bọn họ đuổi bắt qua ba bốn tầng lầu, bà dì dường như cảm thấy con mồi hết lần này đến lần khác chạy thoát rất phiền phức.

Ở một chỗ rẽ nào đó, dì lao công không đi trên cầu thang nữa, mà cả người bỗng nhiên cong lên, mũi chân dồn lực giống như một con ếch xanh khổng lồ, nhảy từ chỗ cao xuống.

Đậu Hoài: “……”

Đây là sức mạnh của đôi chân sao dì!!

Một luồng gió mạnh xẹt qua da đầu rồi nổ tung, Đậu Hoài ngay lập tức tại chỗ lăn một phát, đôi tay bảo vệ phần đầu từ cầu thang trực tiếp lăn xuống dưới.

Cơn đau truyền khắp các khớp xương, nhưng mong muốn sống sót mãnh liệt trong một thời gian ngắn che phủ qua cơn đau. Cậu kết hợp cả tay lẫn chân, lại chạy xuống thêm vài bậc thang, cố gắng kéo dài khoảng cách giữa hai người trong một phạm vi an toàn

Nhưng Đậu Hoài vẫn đánh giá cao thể lực của bản thân, toàn bộ l*иg ngực cậu tràn đầy mùi rỉ sắt, cơ thể thường xuyên không vận động khiến cậu tiêu hao rất nhiều thể lực, nếu cứ tiếp tục như vậy, bị đuổi kịp chỉ là chuyện sớm hay muộn.

Hơn nữa theo nguyên tắc phổ biến của game sinh tồn , chỉ cần bị bắt thì cơ bản sẽ không có cơ hội lật ngược tình thế.

Cậu sẽ bị gϊếŧ ngay lập tức.

Nhất định phải nghĩ ra biện pháp giải quyết

Một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu, Đậu Hoài lúc chạy qua ngã rẽ cố ý hạ tốc độ, giả vờ như bản thân không thể chạy tiếp được nữa, ánh mắt liếc nhìn chằm chằm bóng trắng phía sau.

Quả nhiên, dì lao công thấy thế, hưng phấn như là thấy con trai kết hôn vậy, điên cuồng nhảy xuống từ trên cao, lại gần vồ mạnh ——

“Đi chết đi!!”

Nhưng mà giây tiếp theo, dì ta ngạc nhiên phát hiện, con mồi kia không bị dọa cho khóc lóc thảm thiết, cũng không tiếp tục chạy xuống cầu thang. Mà là cầm một thứ gì đó, bỗng nhiên quay lại.

Cửa sắt cầu thang cùng với âm thanh kéo cửa, mở ra.

Khuôn mặt hưng phấn đến vặn vẹo của dì lao công theo quán tính giống như pháo bay, đâm thẳng vào cửa sắt

“Phanh!”

Đậu Hoài cho dù cả người tựa lưng ở phía sau, dùng sức để chặn cửa, nhưng vẫn bị đâm cho lảo đảo một cái, ngã trên tường

Không quan tâm cơn đau ở sau lưng, cậu ngay lập tức cầm lấy dao gọt hoa quả đứng dậy, cả người cảnh giác, nhưng lại phát hiện dì lao công vẫn quỳ trên mặt đất không nhúc nhích, một đoạn dây điện rơi cạnh người bà ta.

Ngã đến bất tỉnh?

Biển “lối thoát hiểm” rơi xuống ngay bên cạnh, làm cho mái tóc xoăn rối bù của bà ta ánh lên tầng ánh sáng xanh u ám.

Mặt bà ta úp xuống, giống như thi thể vậy.

Hành lang lại trở nên yên tĩnh, cổ họng Đậu Hoài như sắp nổ rồi cũng không dám thở mạnh. Ai biết được, kẻ địch giống như dì ta sẽ có mấy người, nhỡ vừa lúc ở xung quanh thì sao? Có thể nghe thấy tiếng động rồi đến ngay hay không?

Nghĩ vậy, cậu không dám trì hoãn nữa , cẩn thận dùng mũi chân chọc chọc cái người đang nằm dưới đất vài cái, thấy không có phản ứng gì, mới lập tức cầm lấy dây điện, trói hai tay bà ta ra sau lưng.

“Tùy tay bổ đao, tùy tay kết liễu, đây chính là phẩm chất mà mỗi người chơi game kinh dị phải có.

Đậu Hoài tuy thể lực yếu, nhưng đầu óc thông minh. Cậu biết rõ, do dự không quyết đoán sẽ hại chết người, trong tình huống thực tế , nên tranh thủ lúc bà ta bị thương, kết liễu bà ta. Huống chi, từ tình huống vừa nãy, bà dì này chỉ sợ căn bản không phải là con người.

Cho nên dường như không chút do dự, cậu nhắm ngay trái tim của bà ta, sau đó dùng dao đâm một phát.

“Phụt.”

Quả nhiên, hình ảnh máu phun tung toé trong tưởng tượng không xuất hiện. Dao gọt hoa quả đâm xuống, dì lao công như là bóng bay bị đâm thủng vậy, "Xì" một cái, xì hơi . Có thứ gì đó màu xanh nhạt chảy ra từ cơ thể của bà ta, ngay sau đó từ từ tan biến trong không khí.

Vài giây sau, trên mặt đất chỉ còn lại một bộ da người. Mỗi bộ tóc xoăn kia vẫn bồng bềnh như cũ, như một đống cỏ khô.

Cùng lúc đó, điện thoại trong túi áo Đậu Hoài bỗng nhiên rung lên . Lấy ra nhìn xem, mới phát hiện là một thông báo.

【Chúc mừng người chơi Đậu Hoài đánh chết một kẻ địch thành công, khen thưởng thêm +5 tích điểm】

“Đánh chết…… thứ này thật sự không phải người a.”

Một chút áp lực còn lại trong lòng cũng biến mất, cậu thử cử động bẻ cổ tay, cổ chân, cảm giác cả người nơi nào cũng đau, chân càng tệ hơn, mỏi đến nỗi ko thể chạy tiếp được. Cúi xuống nhặt đoạn dây diện trên mặt đất cất vào người, cậu ngẳng đầu nhìn về phía số tầng gắn trên tường.

Tầng 7.

Cả tòa nhà này tổng cộng có 17 tầng, sau trận đuổi bắt kia mới chỉ xuống được 10 tầng.

Đậu Hoài mặt xanh một chút.

Hiện tại cậu mới cảm nhận rõ được giá trị "thể lực : 2" hiện thị trên giao diện cá nhân là như thế nào.

“Nếu lần này có thể sống sót, trước tiên phải đi phòng gym làm một cái thẻ mới được.”

Tiếp tục ở đây cũng có có ý nghĩ gì, Đậu Hoài hít sâu, điều chỉnh lại nhịp thở, chuẩn bị đi khỏi chỗ này. Hành lang cực kì yên tĩnh, hàng hiên cầu thang tối tăm giống như một vực sâu khổng lồ

“Cùm cụp.”

Đậu Hoài dừng lại bước chân.

Cậu nghe thấy dưới lầu đột nhiên truyền đến một thanh âm không lớn, giống như có người trốn trong bóng tối, cuối cùng không nhịn được bắt đầu di động.

“Cùm cụp.”

Người kia di chuyển lần thứ hai

“Cùm cụp.”

“Cùm cụp.”

“Cùm cụp.”

Người đó dường như không thể chờ được nữa, nhanh chóng bước lên trên lầu.

Tiếng bước chân rất nặng nề, kèm theo theo tiếng vang lớn vọng lại.

Đậu Hoài không chạy, nếu đều giống gì lao công kia, như vậy thì cũng không đáng sợ cho lắm.

Hơn nữa khi trò chơi bắt đầu cũng có nhắc nhở, gϊếŧ chết một kẻ địch, khen thưởng thêm 5 tích điểm. Là một người thiết kế trò chơi, cậu rất quen thuộc với kiểu khen thưởng như vậy, đây là hệ thống đang khuyến khích người chơi đối đầu trực diện với kẻ địch.

Đổi lại, tích điểm nhận được chắc có thể đổi lấy rất nhiều đồ tốt. Chỉ cần gϊếŧ chết đủ nhiều kẻ địch, khen thưởng nhận được khi nhiệm vụ hoàn thành cũng sẽ càng tốt.

Nhớ tới chính mình chỉ còn 20s để sống, cậu hít sâu một hơi, rón ra rón rén đi đến bên cạnh tay vịn , khẽ ngó ngó xuống dưới.

Trong cầu thang tối tăm, âm trầm mỗi một tầng đều có một cái bảng hướng dẫn phát ra ánh sáng xanh, từng lớp từng lớp chồng lên nhau, bỗng dưng khiến người ta liên tưởng đến nhà xác ở bệnh viện.

Đậu Hoài nắm chặt dao gọt hoa quả, mở to mắt nhìn chằm chằm khe hở.

“Cùm cụp.”

Tiếng bước chân lại vang lên, ngay sau đó tại bậc thang bỗng dưng xuất hiện một bóng ma.

Ba thứ gì đó đen sì lì nhảy lên một bậc thang.

“Cùm cụp.”

Đậu Hoài trốn ở sau tay vịn cầu thang, sau khi thấy rõ là cái gì, da đầu đều sắp nổ tung.

Những thứ đó, không giống dì lao công kia, không có hình dạng con người mà là 3 cái chân!

Không có thêm gì cả, chỉ có ba cái chân!

Ba cái chân đang đeo thứ gì đó giống một chiếc dép lê to, “Cùm cụp” một tiếng, lại nhảy lên một bậc thang.

Chúng nó như là đã luyện tập từ trước vậy, bước đi đều nhịp một cách quỷ dị, nhưng hành động lại hơi cứng còng.

Hình ảnh này nhìn vừa kinh khủng lại khủng bố, nếu là người bình thường chỉ sợ sẽ bị doa cho chạy mất.

Nhưng Đậu Hoài không di chuyển.

Đó chính là 15 tích điểm.

Huống chi gì lao công giờ đã biến thành một mảnh mỏng dính, giờ lại thêm ba cái chân chỉ trông hơi đáng sợ một chút, bản chất vẫn giống nhau, đều có thể gϊếŧ chết.

Thứ mình không biết mới đáng sợ, chỉ cần có thể giải quyết được, thì chưa biết ai là con mồi đâu.

Đậu Hoài hít thở nhẹ, từ từ đi chuyển lại gần phía bên trong cánh cửa sắt đang mở.

Cậu chuẩn bị đánh bất ngờ.

Ở phía sau cửa là một cái hành lang nhỏ hẹp, không dài, hai bên tường chống chất một vài đồ vật linh tinh. Bởi vì xung quanh hơi tối, cậu không thấy rõ những nơi xa hơn, chỉ dựa vào trí nhớ nhận ra tầng này là của bộ phận phục vụ, không có quá nhiều người ở đây.

Đậu Hoài đã từng đến đây một lần để giải quyết một chút việc nhỏ, cho nên vẫn còn nhớ địa hình bên trong. Chỉ cần đi qua hành lang, sẽ thấy phòng làm việc chính, đi đến phía đông của phòng làm việc sẽ có một chiếc cầu thang thông đến bên ngoài

Nếu gặp nguy hiểm, có thể trốn thoát bằng cầu thang đó.

Đậu Hoài tưởng tượng ra tuyến đường chạy trốn, sau đó trốn vào bóng tối,chỉ lộ ra đôi mắt nhìn chằm chằm vào cầu thang sâu thẳm.

“Cùm cụp.”

Không lâu sau, ba chiếc chân kinh dị đã xuất hiện trong tầm mắt.

Chúng nó lên đây rồi!

Ở gần, Đậu Hoài mới thấy rõ, đó chính là 3 cái chân của phụ nữ. Thon gầy, trắng nõn, đi một chiếc giày cao gót màu đen, mũi chân cùng hướng về một hướng.

Ba cái chân này thế nhưng đều là chân trái.

Chúng nó cứng đờ từng bậc từng bậc nhảy lên trên, mỗi khi nhảy lên một bậc thang, phần đùi đều sẽ hơi hơi lay động.

Không có gì dị thường, chúng nó mới tiếp tục nhảy lên trên, tiếp tục cho đến khi một mũi giày trong số đó dẫm lên người dì lao công đang nằm trên mặt đất, ba cái chân ngay lập tức dừng lại

Đậu Hoài ngừng thở, tim đập như sấm, cậu chỉ cách mấy thứ đó một cái cửa sắt.

Đột nhiên, Đậu Hoài tinh mắt phát hiện, bộ da trên mặt đất bỗng nhiên chuyển động một chút.

Xung quanh quá mờ, ngay khi cậu nghĩ rằng có phải tại mình hoa mắt hay không, bộ da kia như là bị ai đó kéo túm đi vậy, từng chút, từng chút một di động lại gần ba cái chân.

Ngay sau đó, trên chiếc giày da màu đen xuất hiện một vết nứt dài bằng cẳng chân, giống như một cái miệng há ra, bên trong miệng là hai hàng răng nhọn.

Chân của bà gì bị ăn luôn, bà ta cũng bị ăn luôn.

Trong ánh sang tối tăm chỉ có âm thanh nhấm nuốt.

“Kẽo kẹt, kẽo kẹt.”

Đậu Hoài nghe da đầu tê dại, cậu vốn định đi ra đối đầu với mấy thứ này, nhưng nhìn cái miệng kia còn to hơn cả cái đầu cậu, cậu có ý lui lại, ánh mắt liếc về phía bên trong hành lang, nơi đó là tuyến đường chạy trốn mà cậu đã định sẵn.

Hành lang tối tăm cực kì yên tĩnh, đống đồ chồng chất bên cạnh dường như không có gì thay đổi.

Đợi đã, Đậu Hoài giật mình sửng sốt

Phía sau, đống đồ ở gần cậu nhất kia, lúc nãy...... cao như vậy ư?