Chương 3: Người đồng nghiệp đã chết

Gió lạnh như là côn trùng, tụ thành đàn bò trên người làm Đậu Hoài rùng mình, cả người nổi da gà. Cậu nắm chặt dao gọt hoa quả, lòng bàn tay toàn là mồ hôi, mắt nhìn chằm chằm vào đống đồ kia.

Chỗ kia, chắc chắn cao hơn lúc nãy một đoạn.

Đậu Hoài rất tự tin về trí nhớ và khả năng quan sát của mình, đó đều do kinh nghiệm nhiều năm chơi game otome mà có.

Chắc chắn có thứ gì trốn ở chỗ đó.

Có thể lặng yên không một tiếng động tới gần, thể hiện rằng nó có trí tuệ, có thể suy nghĩ, không giống mấy cái chân chỉ biết ăn thịt người kia, mà giống dì lao công biết diễn kịch kia hơn.

Hơn nữa thứ kia nhìn hơi tròn tròn, màu đen nhánh, rất giống một cái đầu người. Chồng đồ đạc chỉ cao khoảng đến eo người, nếu thật sự có gì đó trốn ở phía sau, có thể là một "người" đang ngồi xổm.

Không ổn rồi, không ngờ lại bị kẹp ở giữa.

Lòng bàn tay cậu toát đầy mồ hôi, nhiệm vụ cho người mới khó vậy sao?

Âm thanh nhấm nuốt phía sau lưng dần dần thay đổi, Đậu Hoài không nhịn được ngó một cái, phát hiện một vấn đề khác.

Tấm da người trên mặt đất càng ngày càng nhỏ đi, lúc này ba cái chân đang dần dần có sự thay đổi.

Trên làn da trắng bệch xuất hiện những vết thương đang vỡ ra, vệt máu màu đỏ đen dọc theo cẳng chân chảy vào giày, sau đó chảy xuống mặt đất. Phần háng càng tệ hơn, da tróc thịt bong, như bị trực tiếp xé ra khỏi cơ thể, ngay cả hai hàm răng bên trong cái miệng đang mở ấy cũng trở nên sắc bén hơn, nhai da người càng lúc càng nhanh.

Đậu Hoài cảm nhận được sự run rẩy, đó là bản năng của sinh vật phản ứng khi đối mặt với kẻ săn mồi.

Bây giờ ba cái chân này cực kì nguy hiển!

Lúc đầu khi vừa nhìn thấy, mấy chiếc chân này cứng còng như là mô hình giả, sau khi ăn dì lao công, chúng nó dần trở nên chân thật hơn, như là vật sống, hơi thở tỏa ra càng thêm kinh dị và nguy hiểm, giống như đang...... Tiến hóa?

Không, không đúng. Đậu Hoài đột nhiên tỉnh táo lại, mấy thứ này…… chắc là đang thăng cấp.

Nếu hiện tại thật là một trò chơi, tiểu quái ăn tiểu quái, tất nhiên sẽ nâng cấp từ lv1 lên lv2. Tương tự, thể hiện ở giao diện cá nhân của cậu, chính là +5 tích điểm.

Nếu là mình cũng có thể thăng cấp thì tốt rồi.

Chẳng qua…. Đậu Hoài liếc nhìn nửa bộ da người còn sót lại trên mặt đất, trong mắt lộ ra sự chống cự.

Nếu phải ăn mới có thể thăng cấp, vậy thì thôi.

Bộ da trên mặt ngày càng nhỏ đi, mùi máu tươi tỏa ra từ ba cái chân kia càng ngày càng nhiều. Đậu hoài thấy vết thương trên đùi chúng nó càng ngày càng trở nên đáng sợ, có một lớp tro bụi bám ở trên đùi, như là đem phần chân tay bị cụt từ hiện trường vụ nổ nào đó về đây vậy.

Từ đã….. hiện trường vụ nổ?

Đậu Hoài cảm giác có cái gì đó hiện lên trong óc, cậu còn chưa kịp bắt lấy, sau tai bỗng dưng phát lạnh.

Chết rồi! Mình quên mất cái thứ trốn sau đống đồ vật kia!

Trong phút chốc, Đậu Hoài thực hiện một hành động vô cùng chính xác. Đó là, không hề quay đầu lại, cũng không hét lên. Mà là nắm chặt dao gọt hoa quả, không thèm nhìn, lập tức đâm về phía sau!

Không cần biết mày là thứ gì! Trước tiên đâm cho một nhát rồi tính sau!

“A ——!!”

Tiếng kêu thảm thiết đồng thời vang lên, có một vật thể hình người lùi về phía sau vài bước, ngay sau đó ngã vào giữa đống đồ, truyền ra âm thanh “Bùm bùm”.

Sự yên tĩnh của cả tòa nhà bị phá vỡ, thân thể của Đậu Hoài ngay lập tức căng chặt, nhìn thoáng qua hành lang, nếu lúc này bị tấn công từ cả hai phía, chỉ sợ phần trăm có thể chạy trốn thành công sẽ càng nhỏ. Nhưng mà, chuyện làm cậu bất ngờ là, ba cái chân kia, giống như là không nghe thấy gì, vẫn tiếp tục nhai bộ da trên mặt đất.

Đậu Hoài hơi ngạc nhiên một chút, ngay sau đó hiểu ra.

Chúng nó không nghe thấy, bởi vì trên chân sẽ mọc ra tai.

Ngay từ đầu ba cái chân phát hiện dì lao công, cũng là vì mũi giày đυ.ng phải. Đoán chắc là dựa vào xúc giác, do đó chúng nó mới có thể nhảy từng bước từng bước lên cầu thang.

Không nghe thấy không nhìn thấy chỉ có thể dựa vào xúc giác…….

Đậu Hoài nhìn xuống vết máu đang càng ngày càng lan ra trên mặt đất, trong lòng hiểu rõ lv2 thực sự thăng cấp cái gì.

“Cùm cụp….”

Chồng đồ vật truyền ra một tiếng vang nhỏ, Đậu Hoài quay đầu nhìn, bây giờ cậu rốt cuộc có thể quay lưng về phía ba cái chân kia mà không hề sợ hãi.

Một đống đồ linh tinh bị đẩy ra, trong bóng tối, một bóng người gầy gầy từ từ đứng dậy.

Đầu của nó lệch hẳn sang một bên, cổ nứt ra giống như là bị người chém đứt vậy.

“Đau quá a….”

Thanh âm này vừa phát ra, Đậu Hoài bỗng ngẩn người.

Nghe rất quen, cái thứ này thế nhưng lại là Lưu Mộng Lệ? Cổ của cô ấy…. Chẳng lẽ là do mình dùng dao gọt hoa quả chém ?

Không đúng, chắc chắc là không phải. Rốt cuộc thể lực của cậu chỉ bằng 2, làm xước da người ta còn được, chứ chém đứt cổ chắc là không thể xảy ra.

Đậu hoài hướng về phía cầu thang rồi lùi lại một bước, liếc mắt nhìn phía sau.

Dì lao công chỉ còn lại có nửa cái đầu, khu vực hành lang gần cầu thang gần như đã chảy đầy vệt máu màu đỏ đen, chỉ còn khu vực bên cạnh mới có chỗ đặt chân.

Đậu Hoài hít sâu một hơi, cắn răng nhìn về phía người đối diện .

Lưu Mộng Lệ đi rất chậm, cái đầu sắp đứt lỏng lẻo đưa qua đưa lại, nhìn giống như có thể đạt được 5 tích điểm một cách dễ dàng.

“Đau quá a……. Đậu Hoài, sao cậu lại có dao……”

Không có dao chỉ sợ lúc nãy đã bị cô cắn chết rồi.

Đậu Hoài yên lặng chửi thầm một câu ở trong lòng, cẩn thận lùi về phía sau một bước, kéo dài khoảng cách giữa hai người.

Mặc dù Lưu Mộng Lệ ở đối diện trông cực kì yếu ớt, đâm một nhát là có thể kết liễu , nhưng cậu cứ cảm thấy có cái gì đó sai sai.

Quả nhiên, nhận thấy được cậu đang lui về phía sau, Lưu Mộng Lệ, lập tức dừng lại bước chân. Hai tròng mắt chết chóc nhìn chằm chằm Đậu Hoài, như là đang tự hỏi hữu nghị thuyền nhỏ sao nói lật là lật vậy?

Chính mình chỉ rớt đầu mà thôi, đâu phải chuyện to tát gì, tại sao ai cũng tránh như thấy rắn rết vậy?

“Cậu trốn làm gì?

“Không có gì,” Đậu Hoài lúc nào cũng chú ý vũng máu ở dưới chân, bình tĩnh trả lời, “Tôi có chút việc, đang định xuống lầu.”

“Cậu gạt người!”

Tiếng nói của Lưu Mộng Lệ bỗng nhiên trở nên sắc nhọn, cô ta giống như một con gà bị nhẫm phải đuôi, quát to, “Tất cả đàn ông đều như vậy! Nói một đằng làm một nẻo! Tôi rõ ràng tìm cậu lâu như vậy! Thật vất vả mới tìm được, cậu lại dùng dao đâm tôi!”

Đậu Hoài cảm thấy đầu ong ong như bị đâm một phát.

Người đồng nghiệp đáng yêu này, mỗi khi nói một chữ đều giống như là viên đạn bắn vào đầu, cậu liều mạng cắn đầu lưỡi mới có thể duy trì sự tỉnh táo.

Quả nhiên, cô ta không yếu chút nào, đều là diễn kịch.

Đậu Hoài chống tay trên cửa sắt, từ từ kiễng chân lên, tránh vệt máu đang chảy qua, giống nói như thường hỏi, “Cậu tìm tôi có việc à?”

Sự tức giận của Lưu Mộng Lệ bỗng dưng biến mất, giọng nói của cô ta trở nên rất kì quái nói, “Đương nhiên là có rồi, cậu lại đây, lại đây tôi sẽ nói cho cậu biết”

Đậu Hoài cảm thấy, những kẻ địch này chỉ số thông minh đều không quá cao, nhưng cậu cũng không ngu. Tuy rằng bộ dáng bên ngoài của Lưu Mộng Lệ như là sắp chết đến nơi, nhưng sự nguy hiểm tỏa ra không thấp hơn ba cái chân lv2 kia.

Đậu Hoài tin tưởng vào trực giác của mình, cho nên cậu từ chối đề nghị này một cách uyển chuyển.

“Để lần sau, tôi thấy cậu rất vội, nên tôi đi trước……”

“Cậu không được đi!”

Lưu Mộng Lệ hoàn toàn nổi giận, tiếng rít chói tai vang lên, cũng với đó, một vật thể như một chiếc dây, đột nhiên tuôn ra từ chiếc cổ bị chém của cô ta, đâm về phía Đậu Hoài

Việc lúc nào cũng cảnh giác cuối cùng cũng có tác dụng, Đậu Hoài ngay lập tức cúi xuống, tránh thoát đòn tấn công này, ngay sau đó cửa sắt phía trên đầu “Đùng” một cái phát ra một tiếng vang lớn!

Mặt cậu lập tức trở nên trắng bệch, sợ hãi ngẩng đầu, chỉ thấy một cái mạch máu màu đen giống như rắn nước, vặn vẹo từ từ rút ra khỏi cánh cửa sắt. Sức lực lớn đến mức đâm xuyên qua cả sắt, có chất lỏng sền sệt nhỏ giọt xuống, tỏa ra một mùi tanh cực kì khó ngửi.

Đậu Hoài: “……”

F*ck! Cô ta bây giờ đang cấp mấy? Ba cái chân còn có thể ngăn cản không?! Mình còn có thể hoàn thành kế hoạch trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi không?!

Lúc này, dì lao công chỉ còn lại mấy sợi tóc, ba cái chân vừa ăn cơm xong đang đứng ở hành lang, chúng nó hình như cũng cảm nhận được nguy hiểm, đồng thời đứng im đối diện Lưu Mộng Lệ.

Máu ở dưới chân như là đang sống vậy, tràn qua khe cửa sắt, trong chớp mắt bao phủ khu vực mà Đậu Hoài mới đứng.

“Cút ngay!!”

Hành lang truyền đến giọng nói tức giận của Lưu Mộng Lệ, ngay sau đó, mấy cây mạch máu đột nhiên xuất hiện, giống như là viên đạn xuyên thủng cả ba cái chân.

Máu phun ra bắn lên trên mặt Đậu Hoài, cả người cậu nổi hết cả da gà .

Lv3? Hay là lv4?!

Cứu mạng, thế này còn đánh cái rắm?!

Máu trên mặt đất đã nhận ra bản thể bị tấn công, giống như phát điên hướng về phía đầu sỏ gây tội. Ba chiếc chân ngay lập tức há to cái miệng đáng sợ, cắn cây mạch máu màu đen kia một nhát. .

Hành lang nhỏ hẹp lập tức trở nên rối loạn, Đậu Hoài giữ chặt tay vịn cầu thang, lộn qua, không chút do dự hướng dưới lầu nhảy xuống.

“Kệ cho bọn nó đánh nhau thôi, mình chạy trước tính rồi sau!”

Kế hoạch ban đầu của cậu là muốn cho hai bên tự cầm chân nhau, chờ khi nào kết thúc cuộc chiến thì xuất hiện, gϊếŧ chết bọn chúng để lấy tích điểm. Nhưng với tình hình trước mắt, sức chiến đấu của Lưu Mộng Lệ vượt qua sự đánh giá của cậu, cuộc chiến khả năng rất cao sẽ nghiêng về một phía.

Lúc này, nếu vẫn lựa chọn ở lại, khả năng cao sẽ biến bản thân thành phần thưởng, tự dâng lên, vậy còn chơi gì nữa?

Hơn nữa còn có một số việc, khiến cậu rất để ý.

Chẳng hạn như tại sao lại cảm thấy ba cái chân toàn vết thương kia trông rất quen? Hoặc là rõ ràng Lưu Mộng Lệ đang đứng bất động ở tầng trên, tại sao giờ lại xuất hiện ở đây? Cô ta đã ăn ai, ăn bao nhiêu mới có thể mạnh như vậy?

Trên tầng cao nhất rõ ràng có rất nhiều đồng nghiệp, tại sao chỉ có mỗi mình cô ta đuổi theo?

Đậu Hoài bỗng bị suy đoán vừa lướt qua trong đầu dọa nảy mình, cậu dùng hết sức bình sinh, chạy nhanh như là thể lực từ 2 biến thành 200 vậy.

Cứ như vậy, sau khi chạy xuống bốn, năm tầng, thanh âm chiến đấu phía trên đầu cuối cũng cũng biến mất, cầu thang lại quay về trạng thái yên tĩnh.

Đậu Hoài thở hổn hển chậm lại, ngẩng đầu nhìn thoáng qua số tầng.

Tầng 2.

Nga rống! Rất tuyệt, ổn rồi!

Nhưng sự vui vẻ của cậu chỉ thể hiện trong lòng một chút, cũng không thể hiện ở trên mặt. Ngược lại, mỗi khi bước thêm một bước, Đậu Hoài đều vô cùng cẩn thận.

Bởi vì dựa theo quy luật thường thấy của game kinh dị, càng càng gần đến ải cuối, tỷ lệ người chơi mất mạng càng cao.

Cậu dùng 200% sự tỉnh táo, kề sát vách tường đi từng bước xuống dưới.

Dòng chữ “Lối thoát hiểm ” màu xanh lá tối đi rất nhiều, hoàn cảnh tối tăm càng tăng thêm áp lực.

Trong hoàn cảnh yên tĩnh đến cực hạn này, Đậu Hoài không nhịn được nghĩ tới rất nhiều chuyện.

Cậu nhớ đến 10 phút ngắn ngủi kinh khủng mà mình vừa trải qua, cũng nhớ đến mấy thứ giống người nhưng không phải người ở trên lầu kia, cuối cùng lại nghĩ tới hình ảnh tử vong đã khiến cậu phải trải qua tất cả những thứ trên.

Trong video, cậu bị nổ đến nỗi rơi rụng khắp nơi, xung quanh rơi đầy hòn đất cùng với tay chân của đồng nghiệp

Đợi đã…..

Đậu Hoài nhớ đến gì đó, đôi mắt bỗng nhiên trợn to.

Cậu đã từng gặp ba cái chân kia thật! Gặp ở trong chính video tử vong kia!

Lúc trước, cậu bị chấn động bởi cách chết thê thảm của mình, không chú ý đến những thứ khác trên màn hình. Bây giờ mới nhớ lại, ở một chỗ cách cậu không xa, cũng có một người bị nổ tan xác, đó chính là Tiểu Ngải - người phụ trách mảng thiết kế đồ họa cho game.

Một chiếc chân bị đứt của cậu ta, giống y hệt một trong ba cái chân đó!

Còn vết thương to bằng cái chén trên cổ của Lưu Mộng Lệ là bị nửa miếng cửa kính bay tới gây ra.

Cả người Đậu Hoài toát mồ hôi lạnh.

Hóa ra những con quái vật đó, những kẻ địch đó, đều là những đồng nghiệp chết do vụ nổ.

Thi thể của họ muốn thông qua sức mạnh của trò chơi, lôi cậu về, biến cậu thành một đống thịt nát.