Chương 4: Bò ra ngoài?

Đậu hoài đã từng chơi rất nhiều trò chơi, rất quen thuộc với những kịch bản về thế giới song song, thế giới thật thế giới ảo. Cậu không chắc, có phải chỉ có mình cậu là người chơi hay không, hay là mỗi một người đồng nghiệp đều có cơ hội, cũng có thân phận là người chơi giống cậu, chỉ là không ở cùng một không gian.

Nếu như vậy thật thì ở không gian của họ, có phải chính cậu cũng là một con quái vật hay không?

Nếu họ thắng, thì bản thân cậu phải làm sao bây giờ?

Đậu Hoài rùng mình một cái.

Lần đầu tiên, cậu cảm nhận được sự ác độc của trò chơi.

Trong hoàn cảnh tối tăm này, độ ấm giảm xuống liên tục, khí lạnh dần xâm nhập xoang mũi.

Nghĩ nhiều cũng không có ích gì, Đậu Hoài nắm chặt dao gọt hoa quả, tiếp tục đi xuống.

Nếu đã tới nước này, cậu phải dựa theo quy tắc, sống sót trước.

Con đường còn lại thuận lợi ngoài ý muốn. Ngay cả Lưu Mộng Lệ điên cuồng lúc nãy cũng giống như là biến mất, không có bất kì tiếng động gì.

Bảng hiệu “Tầng 1” treo trên đỉnh đầu, cuối cũng cũng tới cuối cầu thang.

Đậu Hoài thở dài nhẹ nhõm một hơi, còn lại chỉ cần mở cửa sắt của cầu thang ra, sau đó chạy qua sảnh tầng một là có thể đi đến cửa chính tòa nhà.

Cửa sắt khép hờ chỉ để lại một khe hở, cảm giác âm trầm, lạnh lẽo tỏa ra từ bên trong.

Đậu Hoài nín thở, cẩn thận đi qua, cậu không mở cửa một cách tùy tiện, mà là kề sát cơ thể, muốn nhìn qua khe hở xem hoàn cảnh sảnh lớn bên ngoài hiện tại như thế nào.

Cậu thấy một mảnh tối đen.

Trong sảnh lớn không có ánh đèn, thậm chí cả hình dạng cửa chính cũng không thấy.

Cảm giác này rất giống khi gác đêm đám ma ở quê, lúc đó trời cũng tối như vậy.

Thế này thì tìm cửa ra kiểu gì?

Đậu Hoài lại ngó đầu ra thêm một chút, híp mắt lại muốn nhìn rõ hơn.

Ai ngờ, bóng tối đặc sệt trước mắt bỗng nhiên giật giật.

Hả? Cái thứ gì vậy?

Trong lúc cậu kinh ngạc, bóng tối kia lại giật giật, ngay sau đó bỗng nhiên quay lại, một khuôn mặt trắng bệch đối diện thẳng tắp nhìn về phía này!

Đậu Hoài ngơ ngẩn, hóa ra vừa rồi không phải là sảnh lớn không bật đèn, mà là trước mặt cậu, vẫn luôn là lưng của người này!

Đó là một người phụ nữ, sắc mặt màu than chì, nhìn rất uể oải. Con ngươi của bà ta không có tiêu cự, đầu xoay 180°, cổ xoắn thành bánh quai chèo. Trước ngực có một lỗ thủng to bằng cánh tay, máu đã chảy khô, có thể thấy những mảnh vụn của nội tạng bên trong.

Đây là một xác chết nữ.

Mà xác chết này chỉ cách Đậu Hoài mấy centimet.

V*i l*n! Mẹ ơi cứu con!!

Xuất phát từ bản năng, cậu hét lên, nhưng lý trí lại cưỡng chế thu lại tiếng hét về yết hầu. Một hơi nửa phát ra nửa nuốt vào nghẹn ở cổ họng, cả khuôn mặt mặt Đậu Hoài đỏ lên sắp biến thành màu gan lợn.

Cậu dùng hết sức bình sinh mới tự điều khiển bản thân không đâm ra một nhát dao.

Đây là cái mẹ gì đây?!

Cậu lùi về phía sau một bước dài, lùi cho đến khi sau lưng chạm vào tay vịn cầu thang mới dừng lại.

Xác chết nữ kia nhìn xuyên qua kẹt cửa nhìn chằm chằm cậu, trên khuôn mặt trắng bệch toàn những vết thi đốm.

Đậu Hoài cắn chặt răng, không dám hành động thiếu suy nghĩ. Cứ giằng co mấy giây như vậy, thi thể nữa kia mới bắt đầu chuyển động.

Cô ta thong thả quay đầu về chỗ cũ, lại lộ ra một bộ tóc đen sì xơ xác.

Đậu Hoài: “?”

Trận ác chiến trong tượng tưởng không xảy ra, điều đó làm cậu an tâm một chút.

Cậu yên lặng hít thở vài cái, lại thử đến gần cửa sắt một lần nữa.

Không còn cách nào khác, cậu chỉ có con đường này mà thôi. Có lẽ có thể lựa chọn đi lên tầng 2 sau đó đi qua lối thoát hiểm ở đó, nhưng đường ra chỉ có một, cuối cũng vẫn phải quay lại cái sảnh lớn này.

Đậu Hoài theo sát phía sau, cẩn thận đem tay đặt ở trên cửa sắt.

Xác chết nữ “Xoát” một cái quay đầu lại, theo dõi cậu.

Phản ứng cực nhanh, như là một cái máy gác cổng kiểu mới vậy.

Lần này cậu đã chuẩn bị tâm lý trước, Đậu Hoài bình tĩnh buông tay ra, xác chết nữ lại từ từ quay đầu đi.

“……”

Nó là máy gác cổng thật hả? Chỉ khi chạm vào cửa, nó mới có phản ứng?

Nếu là như vậy, thì có thể hay không…….?

Đậu Hoài để chân lên, thi thể nữ quay đầu lại.

Đậu Hoài để chân lên, thi thể nữ quay đầu lại.

Đậu Hoài bắt đầu nhảy, thi thể liên tục qua đầu lại.

Sau hơn ba mươi lần liên tục, phần cổ do đã chết lâu ngày cuối cùng cũng không trụ được khi cứ chuyển động lặp đi lặp lại, "Rắc" một tiếng đứt mất. Cái đầu trắng bệch đặt trên vai mềm như bông, cực kì giống một con vịt bị gãy cổ.

Xác chết nữ: “…….”

Đậu Hoài: “…….”

Đố ấm xung quanh bỗng giảm xuống vài độ, xác chết nữ nhìn cậu một cách oán độc, khuôn mặt xanh tím trở nên vặn vẹo, dữ tợn.

Đậu Hoài vội vàng nhỏ giọng nói, “Chị gái, chị tin em, việc này chỉ ngoài ý muốn thôi.”

Giọng nói của cậu nghe rất chân thành, nhưng đôi tay ở sau lưng lại nắm chặt dao.

Nếu xác chết nữ này dám tấn công cậu, cậu sẽ lập tức biến nó thành tích điểm.

Nhưng mà ngoài ý muốn, cho dù khuôn mặt đáng sợ của xác chết nữ đã tức đến tím mặt, những vẫn không có bất kì dấu hiệu gì cho thấy nó sẽ tấn công, chỉ đứng ở phía trong cửa nhe răng, trợn mắt.

Sao lại thế này? Chẳng lẽ nó là máy khác cổng thật? Nó không thể di chuyển?

Đậu Hoài lấy hết can đảm lại tới gần một lần nữa, liên tục thay đổi góc độ , quan tình hình qua kẹt cửa, cậu phát hiện ra chân của thi thể nữ này có vấn đề.

Cậu ngồi xổm xuống, lại gần hơn mới thấy rõ, đôi chân của thi thể nữ quấn quanh rất nhiều mạch máu nhỏ. Những cây mạch máu này như là những cái cây mây, siết chặt vào thịt, không ngừng di động, nối liền vào tận trong bóng tối.

Tình cảnh này làm Đậu Hoài nhớ đến một bộ phim kinh dị đã từng xem, đó là bộ《 Chiến đấu với sâu ăn thịt người》, hình ảnh sâu hút máu người trong bộ phim đó cũng gần giống hình ảnh hiện tại.

Đầu của máy gác cổng đã rớt, Đậu Hoài thử đặt con dao ở cạnh cửa, đúng như dự đoán thi thể nữ không hề cử động.

Cậu đánh cược, thong thả dùng mũi dao dần dần đẩy cửa ra, lộ ra sảnh lớn.

Tiếp theo, da đầu cậu bỗng nhiên dựng lên!

Chỉ thấy toàn bộ sảnh lớn đứng đầy người!

Quá nhiều, những người đó dường như có mặt ở khắp mọi nơi. Bọn họ cúi đầu, thân hình đứng thẳng trên gạch men sứ khắc hoa, bất động giống như từng cây tảo biển đứng thẳng dưới biển sâu.

Trong sảnh lớn không có bất cứ nguồn sáng nào, bóng tối đặc sệt giống như mực, chỉ có một luồng ánh sáng xanh chiếu ra từ cầu thang miễn cưỡng chiếu sáng một chút.

Đậu Hoài che miệng lại, mồ hôi lạnh thấm ướt phía sau lưng.

Cậu nương theo nguồn sáng, thấy cửa chính cách cậu tám mét, giấu sau đám người.

Trừ khi mọc ra cánh, nếu không cậu phải đi xuyên qua đám người này, không còn lựa chọn khác.

Không, không nên gọi là đám người, phải gọi là một đám xác chết đúng hơn.

Bởi vì trong phạm vi có thể nhìn thấy, mấy người đứng gần nhất đều là xác chết. Chân bọn họ quấn đầy những mạch máu ghê tởm kia, có thứ gì đó bị chúng hút ra khỏi cơ thể họ, vận chuyển vào trong bóng tối phía xa.

Không khó để tưởng tượng, giờ phút này, có thứ gì đó đang hấp thu năng lượng của những xác chết này, hoặc nói cách khác là đang ăn cơm.

Là Lưu Mộng Lệ sao?

Chắc là không phải, tuy đều là mạch máu, nhưng tình huống trước mắt không giống như là cô ta có thể làm được.

Đậu Hoài dùng rất nhiều sức lực, mới khống chế được bản thân không quay đầu chạy ngay lập tức.

Chờ dù xác chết nữ phụ trách công việc gác cổng đã bị hỏng, nhưng trừ cô ta ra, bất kì cái xác chết nào, chỉ cần đến gần sẽ lập tức quay đầu lại, dùng hốc mắt đen nhánh không có con mắt kia nhìn chằm chằm người đến.

Thậm chí trong khoảng thời gian không ngừng thử nghiệm, Đậu Hoài còn thấy vài gương mặt quen thuộc.

Đều là đồng nghiệp cùng đi làm tại tòa nhà này.

Bọn họ đều đã chết, sau khi chết còn bị biến thành đồ ăn và máy rà quét.

Mười phút sau, Đậu Hoài cuối cùng cũng từ bỏ biện pháp “Nhảy Disco chặt đầu”. Bởi vì số lượng quá là nhiều, nhiều đến mức chỉ cần cậu tiến thêm một bước, mọi phương hướng xung quanh đều sẽ có những cái đầu quay lại nhìn chằm chằm cậu.

Nếu dùng biện pháp này dọn dẹp chướng ngại vật trên đường, chỉ sợ đến sang năm mới có thể ra đến ngoài cửa.

Cậu sờ sờ yết hầu, cảm giác hơi khát.

Tình hình không ổn rồi.

Không gian của cầu thang chật hẹp, không có bất cứ công cụ gì có thể sử dụng, trong bóng tối nơi mà không thể nhìn thấy chắc hẳn có một con boss hút máu người đang ngủ đông, còn có cả Lưu Mộng Lệ không biết đang ở nơi đây kia nữa.

Đậu Hoài dựa vào tường ngồi xổm xuống.

Làm sao bây giờ?

Hay lên tầng tìm mấy con quái vật nhỏ đi một mình gϊếŧ chết để thăng cấp ?

Không được, không thể là người, ít nhất là không nên.

Hơn nữa cậu cũng không chắc rằng có thể đánh thắng được.

Hoàn cảnh áp lực rất dễ làm con người trở nên mất bình tĩnh, Đậu Hoài dán tường bình tĩnh vài phút mới đi đến trước cửa sắt một lần nữa.

“Không có trò chơi nào không thể sống sót, nếu như vậy thì tất cả những thiết kế này sẽ không có ý nghĩa gì".

Cậu lại quan sát kĩ bốn phía thêm một lần nữa, mấy cái xác chết kia vẫn vậy, chỉ cần lại gần sẽ lập tức quay đầu lại. Độ cao vừa trần nhà giống như bình thường, rất khó trèo lên.

Nếu chia không gian xung quanh thành thành trên, dưới và ở giữa, thì nơi có khả năng chạy thoát nhất sẽ là mặt đất.

Đậu Hoài ngồi xổm xuống, mặt vừa lúc đối diện với mấy cây mạch máu.

Cậu ép bản thân quan sát cẩn thận.

Những cây mạch máu quấn quanh trên thi thể rất nhỏ. Chúng nó từng cây từng cây quấn ở đầu gối của xác chết nữ, quấn khoảng năm sáu vòng, thít chặt xác chết như là bên trong trống rỗng, không có gì vậy.

Đậu Hoài cảm thấy có gì đó lạ lạ, chân của xác chết này hình như hơi nhỏ?

Hắn cúi đầu xuống thấp hơn nữa, gần như sát với mặt đất, lúc này mới chợt phát hiện, xác chết nữ không có chân.

Nói một cách chính xác hơn là, vị trí phía dưới mạch máu chỉ còn lại một cây xương trắng chọc thẳng xuống mặt đất. Những thứ nên có như da, thịt, gân... Đều bị hút sạch.

Ống quần trống rỗng rũ xuống làm Đậu Hoài nhớ đến mấy con bù nhìn cắm ở ruộng dưới quê.

Cậu lấy hết can đảm nhìn phía dưới của mấy cái xác ở gần, phát hiện tất cả đều giống vậy, không có ngoại lệ.

Không có da thịt, khoảng cách giữa những khúc xương lớn hơn. So sánh đơn giản một chút là, khoảng cách vừa vặn có thể chứa một người trưởng thành.

Sắc mặt Đậu Hòa tức khắc trở nên khó coi, đây là muốn cậu bò đúng không?

Từ dưới chân hơn trăm cái xác chết...... Bò ra ngoài?