Chương 12: Nhất định phải cộng full điểm thể lực!

V!!! L !!!!

Cái m* gì đây?!!

Sự sợ hãi trong nháy mắt đạt đến đỉnh điểm, Đậu Hoài căn bản không có nhiều thời gian để suy nghĩ, cậu nhanh chóng cử động, quay đầu liền chạy!

Nhanh lên! Nhanh hơn chút nữa!

Phía sau lưng bị sự lạnh lẽo dần dần sũng nước, có thể rõ ràng cảm nhận được có thứ gì đó đuổi sát phía sau cậu!

“Ha ha ha….”

“Ha ha ha ha ha….”

Tiếng cười chói tai vang vọng bên tai, hai chân giống như là rót chì càng ngày càng nặng.

Da đầu Đậu Hoài sắp nứt ra rồi, “Nếu lần này có thể sống sót, mình muốn cộng điểm thể lực lên 10 điểm! Mình phải làm một nam nhân cái quỷ gì cũng không đuổi kịp!”

Cửa phòng trộm gần trong gang tấc, cậu căn bản không dám quay đầu lại nhìn, dựa vào một loại như là phát điên sức trâu, chạy ra khỏi hàng hiên.

Trong khoảnh khắc rời khỏi 101, tất cả những cảm xúc tiêu cực trên người biến mất không thấy.

Lúc quẹo vào mắt cậu liếc về phía sau, lúc này mới phát hiện cái bóng người đen sì lì kia chỉ cách cửa phòng trộm một bước chân. Nó nghiêng đầu, đôi môi màu đỏ tươi đã xé rách, có máu chảy xuống từ khóe miệng tựa như nó đang nhìn chằm chằm Đậu Hoài chảy nước miếng vậy.

“Fu*k! Hallelujah! Phật Tổ phù hộ! Thiên thần phù hộ! Mẹ phù hộ!”

Trong lòng lặp đi lặp lại mấy câu cầu nguyện lung tung rối loạn, chân cậu chạy nhanh như gió, chạy ra tận ngoài khu chung cư mới dừng lại.

Đèn đường vào ban đêm tỏa ra ánh sáng trắng nhợt, Đậu Hoài há mồm thở dốc, ôm chặt đèn đường, muốn hấp thụ một ít cảm giác an toàn từ ánh sáng mỏng manh này.

“Đó rốt cuộc là cái gì? Không phải chính là Vương Xuân Hoa đấy chứ? Thế này thì mình đạt được sự tán thành của cô ta thế m* nào được? Cho cô ta cắn một phát? Cô ta đồng ý không?”

Đậu Hoài không rõ, bản thân chỉ vừa vào khu chung cư có hai tiếng thôi, tại sao lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Ôm đèn đường, cậu ép bản thân bình tĩnh lại, lấy điện thoại từ trong túi ra click mở app trò chơi.

【Nhiệm vụ 1: Tìm được vợ của Triệu Đông Tây ( chưa hoàn thành ) 】

【Nhiệm vụ 2: Nhận được sự tán thành từ vợ của Triệu Đông Tây ( chưa hoàn thành ) 】

Đậu Hoài: “….. Được rồi, cái thứ kia không phải Vương Xuân Hoa, vậy nó là cái gì?”

Vừa mới cất bước, thấy trong tay hơi nặng, lúc này cậu mới phát hiện, vừa rồi vội chạy trốn, không cẩn thận cầm sổ nhật ký của Vương Xuân Hoa ra theo.

Trở về, chắc chắn là không có khả năng đó, Đậu Hoài quyết định về nhà trước, sắp xếp lại manh mối có được một chút.

Cậu đi qua ba con phố mới bắt được taxi, lúc về nhà đã gần 1 giờ sáng.

Nhưng cậu vẫn không dám ngủ.

Bật sáng hết đèn trong nhà lên, lấy ra mấy quyển notebook, Đậu Hoài ngồi trên sàn nhà phòng khách, bắt đầu sắp xếp lại manh mối.

“Lời của bà cụ chắc phần lớn đều là thật, đúng là Vương Xuân Hoa từng bị tổn thương. Cô ấy vì muốn có con mà phát sinh mâu thuẫn với Triệu Đông Tây dẫn tới mất tích. Nơi này có một số điểm đáng ngờ tương đối quan trọng, chỉ cần có thể hiểu rõ là mình có thể tìm thấy Vương Xuân Hoa, cũng có thể biết điều gì đã xảy ra trong căn phòng 101 đó.”

“Điểm đáng ngờ thứ nhất: Phương pháp mà Vương Xuân Hoa - một người đã bị bệnh viện kết luận là không thể sinh sản nhắc đến rốt cuộc là phương pháp gì? Ai là người nói cho cô ấy?”

“Điểm đáng ngờ thứ hai: Nửa phần trước của nhật ký, Vương Xuân Hoa đều gọi Triệu Đông Tây là "chồng", nhưng phần sau tại sao lại đột nhiên thay đổi cách xưng hô? Người mà cô ấy muốn trốn tránh có thật là Triệu Đông Tây không?”

Ngay từ đầu Đậu Hoài cũng cảm thấy là chỉ Triệu Đông Tây, nhưng sau khi nhìn thấy sinh vật quỷ dị đen sì lì kia, suy nghĩ ban đầu của cậu bắt đầu thay đổi.

“Điểm đáng ngờ thứ ba: Vương Xuân Hoa được xác định là "mất tích", vậy thì cô ấy rốt cuộc là còn sống hay đã chết? Trong một tuần Triệu Đông Tây xin nghỉ rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra? Tại sao anh ta lại vội bán nhà?”

“Điểm đáng ngờ thứ tư……”

Đậu Hoài viết lên giấy hai chữ “Hàng xóm” to đùng.

Trong nhật ký, người ngoài duy nhất mà Vương Xuân Hoa có nhắc đến là người đàn ông ở tầng sáu có điệu cười trông không có ý tốt kia. Điều này làm cậu nhớ đến kẻ thần bí cắt đứt dây thừng muốn nhốt cậu trong hung trạch. Người đó cũng là một người đàn ông.

Hơn nữa lúc gần nửa đêm, có thể vừa vặn gặp được cậu, trừ phi là có camera theo dõi, nếu không chắc chắn là người ở gần đó.

“Nếu thật là người ở tầng sáu, vì sao anh ta muốn mình ở trong hung trạch?"

Đậu Hoài bỗng nhiên nhớ tới, lần đầu tiên cậu gặp bà cụ ở tầng ba cũng vậy.

Hơn nửa đêm, chắc chắn là bà cụ kia ra ngoài để tìm cậu, đưa cậu về nhà của bà ta.

“Bà ta làm vậy có ích lợi gì? Lúc ấy ở trong phòng, bà ta muốn mình giúp nấu cơm chiều, lại rót cho mình một ly trà……”

Bởi vì sự cảnh giác, Đậu Hoài không động đến ly trà kia. Bây giờ nghĩ lại, bà cụ rất nhiệt tình muốn cậu uống nó, ly trà kia chắc chắn có vấn đề.

“Điều quan trọng nhất là, bà cụ đã nói một câu.‘ căn phòng sẽ ăn người. 101 không ăn được người, ai cũng đừng nghĩ tới việc chuyển đi. ’ nếu căn nhà ăn người thật, cả nhà Triệu Đông Tây đã dọn đi được thời gian. Nếu không có người ở, căn phòng đó ăn gì? Nó có phải hay không đang……. Đói?”

Đậu Hoài run lên một chút, cậu bỗng có một suy nghĩ cực kì khủng bố.

Bà cụ và tên đàn ông thần bí kia, có phải đều muốn nhốt cậu ở trong 101 để làm đồ ăn cho hung trạch hay không?

Những điều này đều là Đậu Hoài căn cứ vào góc nhìn của một người thiết kế trò chơi, biến chúng thành một trò chơi trinh thám, từng chút từng chút suy đoán ra. Cậu không biết có đúng hay không, chỉ có thể chân thấp chân cao mà tiến về phía trước.

“Sức mạnh của một người quá yếu, chỉ có thời gian ba ngày, mình phải tìm một người nữa giúp mình. Nếu có thể biết được trước đây đã có chuyện gì xảy ra ở 101 thì có lẽ sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.”

Cậu lên mạng trước, viết tất cả những chi tiết đã gặp được ra, giấu tên và địa chỉ của mọi người, giả vờ làm một người biên soạn hồ sơ vụ án, đăng trên các diễn đàn của những người yêu thích trinh thám và những người yêu thích sự kiện kì bí.

“Hy vọng sẽ có đại thần giúp đỡ.”

Tiếp theo, cậu mở danh bạ điện thoại ra, muốn tìm một người người bạn đang làm ở cục cảnh sát nhờ điều tra hộ xem ở 101 đã xảy ra chuyện gì. Nếu có thể tìm được tư liệu ghi chép lúc Triệu Đông Tây báo công an thì càng tốt

Lướt lướt, đôi mắt sắp mù đến nơi, Đậu Hoài mới ngẫu nhiên tìm được một người trong vòng bạn bè của mình.

Đó là bạn hồi tiểu học của cậu, tên là Hồ Bổn Vinh, vừa mới đăng một tấm ảnh cưới, trong ảnh đang mặc một bộ cảnh phục!

Đậu Hoài vui mừng, mở giao diện trò chuyện riêng, trực tiếp chuyển khoản cho 3000.

【Đậu Đậu: [ chuyển khoản 3000] Anh em tốt, tân hôn vui vẻ! 】

【Tiểu Hồ Tử: [ nhận 3000] Anh em tốt ! Cảm ơn nhé! Còn phải là cậu! Lúc nào có thời gian rảnh nhớ cùng đi ăn cơm! Chúng ta bao nhiêu năm không gặp rồi】

【 Đậu Đậu: Anh em tốt! Bây giờ tôi có rảnh nè】

【 Tiểu Hồ Tử: / nghi ngờ, bây, bây giờ? Nửa đêm rồi anh trai, ngày mai đi, vừa lúc mai là ngày nghỉ của tôi 】

【 Đậu Đậu: Vậy ngày mai, cậu tỉnh thì gọi cho tôi. Anh em tốt, còn phải là cậu! 】

【 Tiểu Hồ Tử: / ngơ ra, được, được rồi, đến lúc đó tôi gửi địa chỉ cho cậu】

Cho dù cách màn hình điện thoại cũng nhận sự xấu hổ của Hồ Bổn Vinh, những so với tính mạng của chính mình, xấu hổ tính cái gì? Nếu có thể, Đậu Hoài thậm chí có thể lột quần lót của Hồ Bổn Vinh bắt cậu ta đi khiêu vũ.

“Nếu cứ tiếp tục chơi trò chơi này , sớm hay muộn cũng biến mình thành người siêu cấp hướng ngoại mất.”