Chương 11: Đó là một bóng đen

Lúc nửa đêm, bên ngoài cửa một căn phòng không biết đã chết bao nhiêu người, có một khuôn mặt không biết đã ở đó bao lâu đang nhìn chằm chằm vào bạn, cảnh tượng này chỉ cần nghĩ đến thôi là đã nổi cả da gà.

Sự sợ hãi mãnh liệt cùng với cảm giác căng thẳng nháy mắt bao trùm cơ thể của Đậu Hoài, cậu đứng sững sờ tại chỗ gần hai ba giây mới bình tĩnh lại sau cú sốc, sau đó——

Cậu giơ búa, xông đến mà không hề do dự .

Tuy rằng sợ, nhưng đấy là con đường để cậu chạy thoát, cậu tuyệt đối không cho phép có bất thứ gì cản trở! Nếu không, cậu cũng sẽ biến thành chất dinh dưỡng của căn phòng ma quái này mất!

Bốn điểm thể lực làm tốc độ lao tới nhanh hơn rất nhiều, cái đầu ở ngoài cửa kia hình như cũng không thể lường trước được người trong phòng sẽ có phản ứng như vậy, ánh mắt nhìn chiếc búa đang giơ lên, có thể thấy rõ biểu cảm trên mặt cứng đờ lại, ngay sau đó lập tức rút lui kèm theo là những tiếng bước chân “lộp cộp, lộp cộp”.

“Hóa ra là người ư? Giả thần giả quỷ để làm mình sợ?”

Chờ đến lúc chạy tới hàng hiên, người kia biến mất từ lâu.

Để không bị mai phục, Đậu Hoài không đuổi theo mà dứt khoát mở đèn pin lên, cẩn thận điều tra bốn phía.

“Bụi trên vách tường bị cọ rớt, trên mặt đất còn có vài dấu chân lạ không phải của mình, nhìn kích thước của nó chắc là một người đàn ông.”

Cậu đứng trên những bước chân hỗn loạn đó, cơ thể dựa vào những dấu vết trên vách tường, bắt chước tư thế của người kia.

“Thân thể đứng ở trên cầu thang, nửa người trên nghiêng, ngó về phía cửa phòng, quả nhiên là cố ý lộ ra một cái đầu để dọa mình. Người đó là ai? Tại sao lại làm như vậy?”

Trong lúc suy tư, ánh mắt Đậu Hoài bỗng liếc thấy một thứ gì đó màu vàng nằm trên mặt đất.

Đậu Hoài đi qua nhặt lên xem, phát hiện là một cái dây thừng bị đứt.

“Tiếng động kì lạ vừa rồi chắc là tiếng dây thừng bị cắt đứt. Người kia muốn nhốt mình ở trong phòng nhưng không nghĩ tới mình có chèn bìa cứng..”

Đậu Hoài chưa từng học trinh thám, cậu chỉ có thể dựa vào tư duy logic được bồi dưỡng khi còn là nhà thiết kế trò chơi và chi tiết được thiết kế để suy đoán.

“Người kia cắt đứt dây thừng trước, sau đó đứng ở cửa cầu thang làm mình sợ.Chắc là anh ta muốn làm mình hoảng loạn trước rồi mới nhốt mình lại. Tại sao phải làm điều thừa như vậy? Chẳng lẽ đóng cửa lúc người ở trong căn phòng này đang trong trạng thái hoảng loạn sẽ thúc đẩy chuyện gì đó xảy ra?”

Đậu Hoài đứng ở hàng hiên yên tĩnh, phía trước cậu là hung trạch chật chội áp lực, phía sau lại có người thần bí như hổ rình mồi.

“Nhiệm vụ này khó hơn mình tưởng tượng nhiều.”

Nhưng cũng may không phải là không có bất cứ tin tức gì, hình như chỉ cần cửa phòng trộm mở ra thì sẽ không thúc đẩy một vài thứ xuất hiện.

Đậu Hoài lấy dây thừng trong ba lô ra, vặn ba cái dây lại với nhau, sau đó quấn qua then cửa và tay vịn cầu thang.

Dây thừng to hơn vừa nãy gấp ba, như vậy sẽ khó cắt hơn, mình cũng có thể phát hiện nhanh hơn.

Cậu không nghĩ tới việc chạy trốn, hoặc là chờ ban ngày an toàn hơn lại đến. Bởi vì trò chơi chỉ cho thời gian ba ngày, đối mặt với một nhiệm vụ phức tạp như vậy cho dù một phút một giây cũng phải tranh thủ.

Trở lại phòng ngủ thêm một lần nữa, lần này tốc độ của Đậu Hoài nhanh hơn rất nhiều.

Cậu mở ngăn kéo tủ đầu giường ra, phát hiện bên trong có mấy tờ đơn nhận lương, một tờ trong số đó khiến cậu chú ý.

[ Bệnh viện phúc lợi bảng lương 6 tháng:

Họ và tên: Triệu Đông Tây

Bộ môn: Đội bảo vệ ở gara

Tiền lương cơ bản: 3000

Thưởng ca đêm: 800

Chuyên cần: -700 ( nghỉ 7 ngày )

Bảo hiểm: -600

Tổng cộng: 2500]

“Xin nghỉ một tuần? Không thích hợp cho lắm.”

Bà cụ nói, Triệu Đông Tây là một người cực kì liều mạng. Ban ngày lái taxi, buổi tối đi làm bảo vệ chỉ vì muốn tích cóp một số tiền cho con. Người như vậy nếu không có chuyện đặc biệt quan trọng sẽ không xin nghỉ một tuần liên tục.

Đậu Hoài lấy điện thoại ra chụp mấy tấm ảnh, nhớ ngày, đặt đồ lại chỗ cũ sau đó tiếp tục tìm kiếm.

Không biết có phải do muốn bán nhà hay không, đồ đạc, đồ dùng gia đình đều dọn đi hết, manh mối có thể tìm được ít đến đáng thương.

Đậu Hoài đi đến trước một cái tủ đầu giường khác, lại mở ngăn kéo ra.

Lúc này, cậu thấy một quyển vở bìa đỏ nằm lẻ loi ở bên trong.

Mở ra liền thấy, bên trong viết rất nhiều thứ, xem hình thức chắc là một quyển nhật ký. Chữ của người viết không quá đẹp, rất nhiều câu viết cũng không lưu loát, nhưng số lượng tin tức lại rất nhiều. Đậu Hoài đứng dậy đi ra phòng khách, kiên nhẫn đọc.

[ngày 17 tháng 2, trời nắng

Cuối cùng hôm nay cũng chuyển đến ngôi nhà nhỏ mình luôn mong chờ, tuy rằng địa điểm hơi vắng, nhưng như vậy là tốt lắm rồi, mình rất vui! Cảm ơn vì chồng đã nỗ lực để mình cùng bé con có một nơi an thân trong thành phố này.

Để quan hệ láng giềng trở nên tốt hơn, mình còn cố ý mua một ít hoa quả, cùng chồng đi tặng cho từng người hàng xóm. Nhưng khó chịu ghê, lúc những người này biết được chúng mình muốn chuyển đến, biểu tình đều rất quái dị. Đặc biệt là người đàn ông ở tầng sáu, nụ cười của hắn ta trông thật đáng sợ, không có ý tốt. Chồng nói là do mình tự dọa bản thân, được rồi, cũng có thể là vậy. ]

“Đây chắc là nhật ký của Vương Xuân Hoa.”

Viết nhật ký một loại thói quen để lưu giữ lại nội tâm của một người, đôi khi có thể đoán được tính cách của người viết cùng với rất nhiều chi tiết bị xem nhẹ thông qua những dòng chữ này.

Đậu Hoài lấy điện thoại ra, xem một tờ chụp một tờ.

[ngày 22 tháng 2, gió nhẹ

Hôm nay nằm mơ, mơ thấy một đôi tay nhỏ múp míp đang đuổi bắt mình. Trời ơi, đây có phải mộng thai mà người già thường nói hay không? Cuối cùng mình cũng mang thai! Vui quá đi! Hy vọng bé con của mình sẽ khỏe mạnh bình an, mẹ sẽ tự làm mấy bộ quần áo nhỏ, con nhất định phải nhanh nhanh đến tìm mẹ nhé.]

“Hình như Vương Xuân Hoa rất muốn có một đứa con, điều này giống như đúc những gì bà cụ nói”

Đậu Hoài lật mấy tờ phía sau, phát hiện gần một tháng đều là những nhật ký giống vậy. Cậu liền bỏ qua, mở mặt sau ra xem.

Mấy tờ nhật ký phía sau rốt cuộc cũng có một vài từ ngữ khác xuất hiện.

[Ngày 18 tháng 4, trời râm mát

Hôm nay đến bệnh viện….. chồng nhờ người ta hẹn trước một bác sĩ rất giỏi, làm rất nhiều loại kiểm tra cho mình…. thật là khó chịu….. Những tấm phim mờ mờ đó mình xem không hiểu. Nhưng bác sĩ nói rằng tử ©υиɠ của mình hỏng rồi, cả đời này mình sẽ không thể mang thai. Tại sao lại như vậy….. Trước đây đi kiểm tra sức khoẻ rõ ràng tất cả đều bình thường… Mình khóc rất nhiều, chồng an ủi mình, nói là chúng mình có thể đến những bệnh viện ở thành phố lớn, nhất định sẽ có cách. Đúng vậy, mình tin chồng, nhất định sẽ có cách!]

[Ngày 29 tháng 4, mưa nhỏ

Chúng mình đến bệnh viện tỉnh, kết quả cũng giống vậy. Mình sẽ không bao giờ có thể có con…. Tại sao lại như vậy…. tại sao lại là mình chứ…..]

[Tại sao tại sao tại sao tại sao!!! Chết tiệt chết tiệt chết tiệt chết tiệt!!!!]

Sự bực bội và đau khổ vì không thể thực hiện nguyện vọng thông qua bút pháp hiện ra trước mắt Đậu Hoài.

Hắn sờ sờ trang giấy rõ ràng đã từng bị ướt, có thể tưởng tượng ra được sự đau khổ của một người phụ nữ trong lòng đang tràn đầy hạnh phúc chuẩn bị làm mẹ, nhưng lại vô tình biết được mình không có khả năng sinh nở.

“Đây chắc là bước ngoặt, bởi vì không thể sinh con, tính cách của Vương Xuân Hoa thay đổi, quan hệ của cô ấy với Triệu Đông Tây cũng biến đổi theo chiều hướng xấu, cuối cùng biến thành bạo lực gia đình, ừm như vậy cũng hợp lý. Chẳng qua mình cảm giác sự việc không đơn giản như vậy.”

Tiếp tục xem, Đậu Hoài lại hơi ngoài ý muốn, nhướng mày.

Mấy đoạn nhật ký phía sau đều không có ngày tháng, giống như là tiện tay ghi lại, vừa hỗn độn lại qua loa.

[Mình biết cách để có thể mang thai, nhưng là anh ta không đồng ý, mình nên làm gì bây giờ?]

[Anh ta mắng mình, không hiểu mình, nhưng mình chỉ là muốn có một đứa con thôi mà, đâu có gì sai?!]

[Bọn mình đánh nhau]

[Chân mình bị gãy, thì cũng đâu có sao, chỉ cần mình có thể sinh con, mọi thứ đều có thể bỏ qua ]

[Mình trốn dưới gầm giường, trốn trong tủ quần áo, thậm chí trốn ở trên trần nhà nhưng vẫn bị tìm thấy. Mình chịu không nổi, đau quá, nếu tiếp tục ở lại đây mình sẽ điên mất! ]

[Mình phải đi, rời xa khỏi cái nơi quỷ quái này. Bé con à, rất xin lỗi con, mẹ sẽ không còn được gặp lại con nữa]

Nhật ký đến đây là dừng lại.

“Đã hiểu, chắc hẳn cảnh sát đã dựa vào quyển nhật ký này mà phán đoán rằng, Vương Xuân Hoa bỏ nhà đi bởi vì bị bạo lực gia đình. Nhưng những tấm ván gỗ trên cửa sổ thì sao?

Đậu Hoài bóp bóp trán, cảm giác như là chính mình vừa xem phim mâu thuẫn gia đình chiếu lúc 8 giờ cả tiếng vậy. Tin tức hỗn loạn lại nhiều, nhét vào đầu làm cậu đau nhức.

“Phòng ngủ chính còn dư lại một cái tủ quần áo, tìm kiếm trong tủ quần áo xong liền đi trước.”

Cầm nhật ký, cậu từ sô pha đứng dậy, đi về phía phòng ngủ.

Nhưng bước chân còn chưa rơi xuống đất đã lập tức dừng lại.

Nhìn chằm chằm cửa phòng ngủ đang mở rộng, con ngươi của Đậu Hoài đồng dần dần thu nhỏ lại, tim đập càng lúc càng nhanh, một luồng khí lạnh xông thẳng lên đầu.

Bởi vì cậu thấy rõ, trong phòng ngủ chính, cánh cửa tủ quần áo ở bên trong cùng đột nhiên lắc lư một chút.

“Tủ quần áo có người? Không thể nào, ai hơn nửa đêm lại trốn trong hung trạch? Ngay cả cái tên vừa muốn hại mình lúc nãy cũng chỉ dám đứng ở ngoài hành lang.”

Cho nên thứ đang ở trong tủ quần áo là thứ gì?

Không khí dần dần cứng lại, trong bóng đêm, biên độ đong đưa của tủ quần áo cũng càng lúc càng lớn.

“Cạch…. cạch….”

Ván cửa rung rung, trong chớp nhoáng, Đậu Hoài bỗng nhiên nghĩ đến quyển nhật ký vừa xem lúc nãy.

[Mình trốn dưới gầm giường, trốn trong tủ quần áo, thậm chí trốn ở trên trần nhà nhưng vẫn bị tìm thấy]

Chẳng lẽ thứ ở trong đó là Vương Xuân….. Hoa?

Đột nhiên, cửa tủ quần áo đang đong đưa bỗng nhiên ngừng lại.

“Kẹt…tttt……”

Giây tiếp theo, nửa cánh cửa tủ bằng gỗ chậm rãi mở ra.

Phòng ngủ đen nhánh nháy mắt an tĩnh lại, dường như tất cả những thứ vừa diễn ra chỉ là ảo giác.

Đậu Hoài cắn chặt răng, chậm rãi lui về phía sau từng bước một .

Trong tầm mắt của cậu, chỉ có thể thấy cánh cửa tủ giống như một lá cờ chiêu hồn cắm trên phần mộ.

“Không quan tâm thứ đó là gì, mình chỉ cần rời khỏi căn nhà này là được. Đợi một thời gian, chờ hừng đông lại đến.”

Hiện tại cậu cảm thấy vô cùng may mắn với sự cẩn thận của mình, cửa phòng trộm vẫn luôn mở. Chỉ cần chạy vài bước là có thể lao ra ngoài.

Nhưng mà Đậu Hoài vừa mới cử động thì tủ quần áo cũng cử động theo.

Năm ngón tay đen sì duỗi ra khỏi tủ quần áo từng chút từng chút một, chậm rì rì bám vào cửa tủ.

“……. Đó là cái gì?”

Trong một khoảnh khắc thời gian dường như ngưng đọng, Đậu Hoài có thể nghe rõ tiếng tim đập như sắp nổ.

Cậu thấy cánh tay đang dùng sức, một đống tóc đen dài theo sát chen ra ngoài.

Sau đó là tứ chi vặn vẹo.

Bóng người đen sì lì giống như bùn lầy, dựa vào tủ quần áo từ từ bò ra ngoài.

Đậu Hoài không nhìn thấy quần áo của nó, không nhìn thấy làn da, chỉ có thể thấy một bóng đen mờ mờ rơi xuống đất, từng chút từng chút đứng lên.

Trong không gian yên tĩnh, nó ngẩng đầu lên.

Lúc này Đậu Hoài mới thấy, nó không có mặt, chỉ có đôi môi màu đỏ tươi đang từ từ lộ ra nụ cười