Chương 9: Khu chung cư tà tính

Người đứng đắn lịch sự nào mà ra ngoài lại giấu búa trong tay áo?

Bà cụ rõ ràng đang cho rằng Đậu Hoài là cái loại vào nhà cướp của, bà ta lập tức từ bỏ một vài ý định, từ một người tay chân lanh lẹ khỏe mạnh trực tiếp biến thành một bà cụ run run rẩy rẩy, mềm yếu vô lực .

Bà ta run run, run nước trà vẩy đầy đất.

Đậu Hoài: “……”

Ta liền lẳng lặng mà nhìn ngài diễn đi, Bà cụ Oscar.

Cậu bất đắc dĩ lại ngồi xuống sô pha, dùng ngữ khí hết sức thành khẩn nói, “Bà à, cơm cháu sẽ không hộ nấu, cũng không ăn. Chỉ là những việc liên quan đến Triệu Đông Tây ở phòng 101, bà có thể nói kỹ càng cho cháu không?”

Bà cụ run run rẩy rẩy hỏi, “Cháu cháu…. chỉ muốn biết cái này thôi sao?”

“Đúng vậy.” Đậu Hoài gật đầu, “Bà kể càng kỹ càng tỉ mỉ càng tốt, nói những chuyện có liên quan đến Triệu Đông Tây và vợ anh ta, nói xong cháu lập tức đi luôn.”

Không biết có phải ảo giác hay không, lúc nhắc đến từ vợ, sắc mặt của bà cụ lập tức trở nên hơi kì quái.

Sau một lúc lâu, thấy Đậu Hoài không có hành động gì thật, bà ta mới cẩn thận đem một cái ghế dựa ra, ngồi ở gần chân tường.

“Hai vợ chồng Triệu Đông Tây chắc là khoảng nửa năm trước mới dọn vào khu chung cư này, hôm chuyển đến họ tặng hoa quả cho từng nhà xung quanh, cho nên bà có ấn tượng rất sâu với bọn họ. Khi đó hai người họ vừa mới kết hôn, vì muốn con sau khi sinh ra có thể sống trong một hoàn cảnh tốt, nên cố ý chuyển từ trấn Mạo Nhi đến thành phố Đài Hà.

Đậu Hoài biết trấn Mạo Nhi, là một trấn nhỏ trực thuộc Đài Hà. Diện tích không lớn, phát triển lạc hậu, dân số chỉ có mấy vạn.

Có thể làm được đến mức này vì con cái, nghe cảm thấy tính cách của hai vợ chồng Triệu Đông Tây khá tốt.

“Tiểu Triệu là người biết làm ăn, ban ngày thay người ta lái taxi, buổi tối làm bảo an ở bệnh viện phúc lợi. Vợ của cậu ấy là Vương Xuân Hoa, mỗi ngày đều chăm lo nhà cửa, chuẩn bị một ít quần áo, chăn cho con. Tuy rằng không nhiều tiền, nhưng cuộc sống của hai người cũng được coi là hạnh phúc mỹ mãn.”

Nói đến chỗ này, giọng nói của bà cụ lại thay đổi, hừ lạnh một tiếng, “Chỉ là hai vợ chồng đó số khổ, cố tình chọn đúng khu chung cư này, lại cố tình sống ở phòng 101.”

Tinh thần của Đậu Hoài rung lên, vội vàng hỏi, “phòng 101 thì sao vậy? Gian phòng đó có vấn đề gì sao?”

Đèn điện trên đỉnh đầu tỏa ra ánh sáng tối tăm, giọng nói của bà cụ âm trầm, giương mắt nhìn về phía này, lúc ánh mắt nhìn thấy búa lại thu về.

Nửa khuôn mặt của bà ta giấu ở trong bóng tối, chậm rì rì nói, “Vấn đề không phải chỉ ở một gian phòng, mà là ở cả cái khu chung cư này, nó sẽ ăn người. Trong đó, cái miệng hung dữ nhất, chính là phòng 101 tầng dưới.”

Ăn, ăn người? Tao xx !

Đậu Hoài bỗng hơi hồi hộp, cậu biết mà, nhiệm vụ do trò chơi đưa ra nhất định không đơn giản như vậy!

Cậu nhìn về phía bà cụ, giả vờ lơ đãng giơ giơ chiếc búa trong tay lên.

Quả nhiên, áp lực của bà cụ tăng gấp đôi, mở miệng nói tiếp.

“Tiểu khu Tây Uyển từ lúc xây xong đến giờ đã mười mấy năm, hầu như mỗi một hộ chuyển đến đều gặp nạn. Những tòa nhà khác bà không biết rõ lắm, bà chỉ biết tòa nhà số 2 này, hết nhà này lại đến nhà khác gặp nạn. Ví dụ như con mất tích, bị tai nạn xe cộ, ngã gãy chân hoặc là mất rất nhiều tiền, ngay cả con gái của bà, khi còn nhỏ cũng bị sốt cao, sốt đến nỗi ảnh hưởng tới não.”

“Nhưng những thứ đều không thắng nổi 101, cho tới nay mới thôi, mỗi một nhà dọn vào 101, ít nhất đều mất một mạng người. Cái phòng kia quá hung, hai vợ chồng Triệu Đông Tây làm sao trấn được?”

Đậu Hoài: “……..”

Cậu có một dự cảm không lành.

Quả nhiên, giây tiếp theo bà cụ lại cười lạnh, “Tiểu Triệu nói là vợ cậu ta mất tích, ai biết có phải bị cậu gϊếŧ rồi chôn ở chỗ nào hay không? 101 không ăn được người, ai cũng đừng nghĩ tới việc chuyển đi.”

Chết —— rồi ——!

Sao lại là tìm xác chết!!

Đậu Hoài nhéo lòng bàn tay một phát, làm bản thân bình tĩnh lại, “Bà à, lời này chúng ta cũng không thể nói bừa được. Chẳng lẽ vợ mất tích, Triệu Đông Tây không báo công an sao? Nếu anh ta không báo công an, người xung quanh không cảm thấy kì lạ sao?”

“Đương nhiên là cậu ta có báo,” bà cụ gom tay áo lại, hình như hơi rét “Nhưng ở trên đời này, việc người này lừa người kia cũng nhiều đúng không. Công an đến, chỉ hỏi hai câu liền đi. Vương Xuân Hoa vẫn như cũ, sống không thấy người chết không thấy xác.”

Không đúng, Đậu Hoài nhạy bén nghĩ đến, cảnh sát cũng không phải là người thường, nếu bọn họ không phát hiện Vương Xuân Hoa đã chết, đã nói lên lúc đấy nhất định xảy ra chuyện gì đó khiến cho bọn họ đưa ra phán đoán như vậy.

Không thể chỉ dựa vào lời nói một bên của bà cụ để phán đoán sự việc là thật hay giả được.

Đậu Hoài ổn định, tiếp tục hỏi, “Bà à, thế trước khi Vương Xuân Hoa mất tích có xảy ra sự tình gì hay không?”

Một đôi vợ chồng tân hôn ân ái hạnh phúc, nếu chưa có sự tình gì xảy ra mà người vợ lại mất tích thì không có khả năng cảnh sát chỉ đến hỏi vài câu là đi được.

Bà cụ nghe vậy hồi ức một chút, lúc này hình như mới nhớ tới cái gì nói, “Chắc là vào tháng thứ 3 khi họ chuyển vào đây, hai người bắt đầu thường xuyên cãi nhau. Bọn ta ở lầu 3, còn nghe thấy những tiếng tranh cãi đó. Về sau càng tranh cãi càng nghiêm trọng, dần dần biến thành động tay động chân.”

“Thỉnh thoảng sẽ thấy Vương Xuân Hoa ra ngoài vứt rác, trên mặt có vết thương, bẵng đi một thời gian, cô ấy đã mất tích.

Hóa ra là như vậy.

Nếu là bạo lực gia đình thì sẽ giải thích được rất nhiều sự tình.

Khi còn nhỏ Đậu Hoài thường xuyên nghe nói, vợ của ai bị đánh đến bỏ đi, không quay lại nữa. Cho dù báo công an, công an nghe nói là bạo lực gia đình cũng sẽ có ít người can thiệp. Bởi vì nếu bọn họ tìm thấy người vợ và đưa cô về, chuyện cô ấy phải đối mặt thường là hành vi bạo lực hung tàn hơn.

Chẳng qua tất cả những suy đoán trên phải dựa trên tiền đề là, bà cụ không nói dối.

Đậu Hoài ầm thầm ghi nhớ tất cả chi tiết, hỏi ra vấn đề cuối cùng.

“Bà, bà nói rằng Triệu Đông Tây có để lại địa chỉ hiện tại của anh ta cho bà, là ở nơi nào?”

Bà cụ nhìn cậu một cái, dường như không cam lòng đứng dậy, đi đến trước một cái ngăn tủ tìm nửa ngày, sau đó tìm ra một tấm thẻ nhỏ đưa cho cậu.

Đậu Hoài nhận lấy, phát hiện là một tờ đơn xin vào ký túc xá.

【Đơn xin của công nhân vào ký túc xá bệnh viện phúc lợi:

Người xin: Triệu Đông Tây

Số điện thoại: 138xxxxx8997

Chức vị: Bảo vệ gara ca đêm

Thời gian xin: ngày x tháng x năm 20xx】

Cậu lấy ảnh chụp tờ quảng cáo bán nhà ra so sánh với số điện thoại trên đó, phát hiện giống nhau như đúc. Trên đơn xin còn có nửa dấu giày, có khả năng là lúc Triệu Đông Tây trở về không cẩn thận làm rơi, bị bà cụ nhặt được.

Đậu Hoài không hề có gánh nặng tâm lý, đem đơn xin cất vào ba lô, đứng lên.

“Bà ơi, cơm cháu sẽ không giúp bà làm, cháu còn có việc đi trước.”

Nói xong cậu cũng không thèm nhìn biểu tình của bà cụ, lập tức đi qua, đi mở cửa phòng trộm. Chỉ là vừa bước ra một bước, lại ngừng lại.

“Bà à, ” Đậu Hoài xoay người, nhìn thẳng ánh mắt hơi oán độc của bà cụ hỏi, “Nếu khu chung cư này tà tính như vậy, tại sao bà ở đây mà vẫn bình yên vô sự?”

Bà ta nhếch môi cười, “Cháu trai, cháu muốn biết không? Nếu cháu biết, thì chắc cách ngày trở thành hộ gia đình của khu chung cư này không xa đâu.”

Đậu Hoài trực tiếp lắc đầu, cậu không có hứng thú với khu chung cư này chút nào cả.

Hơn nữa bây giờ cậu cũng không có thời gian để tìm tòi, nghiên cứu bí mật của người khác.

Không hề do dự đóng cửa lại, Đậu Hoài đi đến cửa phòng 101, gọi điện cho Triệu Đông Tây.