Chương 13: Cô Tiểu Thư Giả Danh (1)

Mặc dù tôi biết rất rõ về anh ấy nhưng anh ấy lại không thể biết tôi là ai…

Chiếc du thuyền hạng sang neo đậu giữa dòng sông chẳng còn thấy được màu xanh nguyên thủy khi trời đang về đêm. Mặt nước gợn nhẹ, lênh láng và đen ngòm. Giống hệt như lòng dạ con người sâu thẳm không đáy, với những toan tính và bí mật. Đó là những gì Tuệ nghĩ lúc đứng ngoài mạn thuyền hóng gió đêm, khi chỉ mặc duy nhất chiếc váy mỏng.

An Mỹ…

Giọng chàng trai gọi lên một cái tên nghe lạ hoắc, ấy thế Tuệ vẫn quay qua vì biết anh đang gọi mình. Vài tháng trước, cô khá vất vả trong việc chú ý lắng nghe cái tên “An Mỹ” từ người khác để mà đáp lại họ bằng một nụ cười. Đó đâu phải tên thật của cô, nghe lướt qua cứ ngỡ người ta đang gọi một cô gái nào đấy. Vì đây là bí mật.

Chàng trai nọ tiến đến trước mặt Tuệ. Lịch lãm. Điển trai. Thông minh, hài hước. Dịu dàng và cũng rất ga lăng. Sơn Duy, con trai thứ ba của dòng họ giàu có sở hữu tài sản kếch xù. Tuệ hiện đang hẹn hò với Duy, trên danh nghĩa là bạn gái môn đăng hậu đối. Chất giọng của Duy cất lên cắt ngang những ý nghĩ rối bời trong lòng Tuệ:

Sao em lại đứng ở đây? Gió lạnh lắm.

Em muốn ra đây cho thoải mái hơn, bên trong nhiều người quá.

Vậy ra em không thoải mái khi ở nơi đông người, anh sơ ý thật.

Không phải lỗi của anh, chuyến đi chơi này rất vui…

Duy nở nụ cười nhẹ nhàng. Tuệ im lặng, trước việc anh càng quan tâm mình thì lòng cô càng cảm thấy có lỗi hơn. Dối trá với một người tốt bụng là một việc thật xấu xa. Chợt, chiếc áo vest khoác nhẹ lên vai làm Tuệ ngạc nhiên. Bắt gặp ánh mắt trìu mến từ Duy cùng câu nói “em mặc vào cho ấm” là tim cô lại đau nhói.

Duy quá tốt với Tuệ nhưng trong mắt anh, cô chỉ là “An Mỹ”.

Chiếc du thuyền cập bến, cuối cùng cũng kết thúc buổi tiệc lớn hôm nay. Lúc cả hai đã đứng yên vị trên bờ, bấy giờ Duy mới nói với Tuệ về cuộc hẹn hai ngày sau.

Tuệ gật đầu. Trước khi quay lưng đi, Duy khẽ khàng hôn lên trán bạn gái một cái. Trong lúc cô sờ trán với vẻ bất ngờ thì anh mỉm cười và đến bên chiếc xe hơi sang trọng đỗ ở xa bên cạnh còn có vài vệ sĩ đứng chờ đợi từ lâu.

Chiếc xe chạy đi, khuất bóng trong màn đêm. Tuệ hạ tay xuống, mí mắt húp rụp buồn bã. Ngay sau lưng cô, một chiếc xe hơi sang trọng màu trắng khác cũng đã đỗ ịch tự bao giờ.

Cô định đứng đó đến bao giờ nữa?

Chất giọng con gái đầy lạnh nhạt quen thuộc mọi ngày phát ra. Tuệ nén tiếng thở dài rồi mau chóng bước vào trong xe. Ngay hàng ghế phía dưới là nơi của cô chủ danh giá đang ngồi với vẻ sốt ruột. Cô ta xinh đẹp và mang cái tên An Mỹ. Quan sát dáng vẻ Tuệ từ trên xuống dưới cùng áo vest của Duy, Mỹ thở hắt:

Được vào vai cô chủ giàu có, thêm anh chàng người yêu quá ư tuyệt vời, cô đang đắm chìm trong bể mộng mơ đấy à?

Vịt thì vẫn mãi là vịt, dù tôi có đóng giả thì cũng không thể trở thành An Mỹ.

Xem ra cô còn tỉnh táo đó. Không dông dài nữa, mau kể tôi nghe về chuyến đi chơi thú vị hôm nay của hai người đi…

Tuệ bắt đầu kể về chuyến đi du thuyền với Duy chiều nay. Điều bí mật mà Tuệ che giấu “bạn trai” chính là đây. Như đã thấy, Tuệ không phải con gái của gia đình giàu có với cái tên An Mỹ, chẳng qua là một người đóng thế mà thôi.

Mọi chuyện bắt đầu cách đây ba tháng trước, khi Tuệ được An Mỹ thuê đóng giả mình để đi hẹn hò với chàng trai cô chưa bao giờ thấy mặt, chỉ vì anh ta là con trai thứ ba của dòng họ danh tiếng.

Ba mẹ hai bên có ý tác hợp cho hai người, tuy nhiên An Mỹ đã có người yêu. Bản thân lại không muốn làm phật lòng các bậc trưởng bối nên cô đành nghĩ ra cách thuê người đóng giả mình để hẹn hò với Sơn Duy.

Vì hẹn hò chỉ có hai người, mà Duy cũng chưa từng thấy mặt mình nên Mỹ khá an tâm với kế hoạch này. Điều tiếp theo là chọn người đóng thế. Cô sai người tìm tới tìm lui, sau cùng chọn ngay Tuệ. Một sinh viên nghèo đang cần tiền chữa bệnh cho mẹ già thì sẽ dễ dàng nhận lời đóng thế với số tiền khá lớn như vậy.

Mỗi lần đi hẹn với Duy về, Tuệ phải kể lại cho Mỹ nghe. Giả sử ba mẹ có hỏi thì cô còn biết trả lời. Tất nhiên, Mỹ cũng nghĩ đến chuyện kế hoạch này không thể kéo dài mãi được. Nên cô tìm ra đối sách là, sau khi hẹn hò với Duy trong ba tháng xong, cô sẽ nói với ba mẹ rằng cả hai không hợp nhau nên chia tay. Thế là vẹn cả đôi đường.

Việc đóng giả này diễn ra thuận lợi, bằng chứng là đã sắp hết ba tháng rồi mà Sơn Duy chẳng hề phát hiện ra một An Mỹ giả mạo.

Sau khi nghe Tuệ kể xong, Mỹ bảo cô về nhà được rồi. Tuệ cúi chào, toan mở cửa xe thì bỗng nghe cô chủ nọ gọi giật, yêu cầu mình trả lại chiếc áo vest. Thấy Tuệ có đôi chút lưỡng lự, Mỹ liền nói một câu rằng:

Đừng có lấy những thứ không thuộc về mình.

Bất động trong chốc lát, Tuệ lẳng lặng cởϊ áσ vest, trao cho Mỹ. Cô mau chóng xuống xe, dõi theo cái vật bốn bánh đó chạy đi.

Ngồi trên xe, An Mỹ quan sát dáng vẻ thẫn thờ của cô sinh viên nghèo qua kính chiếu hậu. Vành môi kéo xếch lên, cô chủ đó thấy buồn cười. Xem ra, “con vịt” này muốn trở thành “thiên nga” rồi đây.

Cũng khó trách, được gặp một hoàng tử đẹp trai và dịu dàng đến thế thì thử hỏi làm sao không siêu lòng. Ngay chính cả Mỹ cũng bắt đầu mang cái nhìn đặc biệt về Sơn Duy, qua những lời kể lại của Tuệ.

Bị “cướp” lại áo, Tuệ co ro trong cơn gió lạnh, chậm rãi cất bước. Vừa đi, cô vừa nhớ đến nụ hôn ban nãy của Duy. Nó thật ấm áp, khiến tim cô xao xuyến quá đỗi.

Lần đầu tiên đóng giả An Mỹ và đến chỗ hẹn với Sơn Duy, Tuệ hồi hộp vô cùng. Cô nghe đâu những chàng công tử lắm tiền hay kiêu ngạo, lại thích đàn đúm ăn chơi nên có hơi lo. Giả sử anh ta chẳng ra gì thì cô phải chịu đựng làm bạn gái trong vòng ba tháng. Nghĩ vậy thôi là Tuệ phát mệt rồi. Ấy vậy mà khi Duy xuất hiện, cô hết sức bất ngờ.

Duy lịch lãm, ân cần, ga lăng và hay cười, đó là ấn tượng đầu tiên Tuệ nhận ra ở anh. Với một cô sinh viên năm 2 nghèo khó thì Duy chẳng khác gì một hoàng tử thực sự. Tử tế và tốt bụng. Ngay khi vừa thấy cô chủ nhỏ ngồi khép nép chờ mình, anh liền mỉm cười bảo rằng:

Em rất khác với những gì anh nghĩ…

Không hiểu sao câu nói chân thành ấy khiến trái tim của Tuệ bất giác đập lỗi nhịp. Một cảm xúc rất đỗi nhẹ nhàng xuất hiện, lan tỏa khắp cơ thể đang không ngừng run lên vì choáng ngợp. Ngay cả khi được anh vỗ nhẹ lên mái đầu, Tuệ đã nghĩ, có lẽ mình thích anh rồi…

Ngước nhìn trời đêm không sao, Tuệ thở dài, tự hỏi bản thân phải làm gì với những xúc cảm mãnh liệt đang dành cho anh đây?

**********

Tuệ giật mình khi nghe giọng Sơn Duy vang lên bên cạnh. Vừa xoay qua, cô đã bắt gặp ánh nhìn nửa tò mò nửa lo lắng từ anh. Hẳn cô lại mang những suy nghĩ ngổn ngang, để tâm trí mình trôi ở tận đâu nữa rồi. Duy hỏi Tuệ đang lo nghĩ gì mà thất thần thế. Tuệ lắc đầu, khéo léo chuyển đề tài:

Anh đã mua vé chưa, chúng ta mau đi tham quan thôi.

Duy gật đầu cười toe, đưa hai tấm vé lên phe phẩy. Tuệ đưa mắt nhìn cánh cổng khu sở thú nhộn nhịp người ra vào, chưa kịp hỏi thêm là đã bị anh nhanh chóng nắm tay kéo đi.

Hai người đã cùng nhau tham quan khắp nơi trong vườn thú, quan sát những con vật từ hiền lành đến hung dữ với ánh mắt thích thú chẳng thua gì trẻ nhỏ. Họ còn vào thủy cung xem cá, đi coi xiếc cá heo và hải cẩu.

Do quá ham vui, hai người tham quan sở thú đến tận chiều. Ngồi nghỉ mệt trên băng ghế, Tuệ đấm nhẹ đôi chân mỏi nhừ. Bên cạnh, Duy khui lon nước ngọt rồi đưa cho cô. Uống ngụm nước xong, anh đưa mắt nhìn xuống bàn chân Tuệ, chợt kêu lên:

Chân em bị sưng rồi!