Chương 14: Cô Tiểu Thư Giả Danh (2)

Bấy giờ Tuệ mới phát hiện, mắc cá chân sưng vù đỏ tấy. Nãy giờ cứ lo nghĩ bao nhiêu là chuyện nên cô chẳng còn cảm giác đau nữa. Vốn đâu có quen đi giày cao gót, chỉ vì đóng giả An Mỹ mà Tuệ phải hành hạ bàn chân mình thế này. Cùng lúc, cô nghe tiếng Duy thật trầm, như thể đang tự trách:

- Chỉ tại anh bắt em đi nhiều nên mới thành ra như vậy, anh đúng là vô ý.

- Không đâu, thực ra cũng là do em thích đi tham quan nữa.

- Em lúc nào cũng nói giúp cho anh mà không nghĩ gì đến bản thân cả.

Tuệ chẳng biết đáp sao, chỉ đành cười trừ. Trông vậy, Duy liền cúi xuống đồng thời quay lưng lại, bảo mình sẽ cõng Tuệ. Ban đầu là kinh ngạc, tiếp, Tuệ xua tay từ chối. Duy quay lại nhìn cô, không ngần ngại trưng ra bộ mặt thất vọng:

- Nếu em xem anh là bạn trai thì hãy nghe theo anh đi.

Mỗi lần bị Duy nhìn bằng đôi mắt kiên quyết là Tuệ không còn cách nào khác ngoài việc phải nghe theo. Ngập ngừng đặt tay lên đôi vai vững chắc, cô nhẹ nhàng ngồi lên lưng anh. Duy đứng dậy thật mau chóng, như thể trọng lượng của bạn gái chẳng hề gây trở ngại gì. Vừa cất bước, anh vừa đề nghị:

- À, mai mình hẹn gặp nữa nhé. Mình đi bơi được đấy.

Tuệ đảo mắt, thoáng chút khó xử nhưng vì nhận ra Duy rất hào hứng nên cũng đồng ý. Cuộc bàn luận đi chơi kết thúc khi anh tự dưng bảo:

- Em nhẹ hơn anh nghĩ đó.

- Nếu mệt anh cứ thả em xuống, em tự đi được.

- Không sao, dù mệt thì anh cũng không từ bỏ báu vật này đâu.

Tuệ lặng đi khi nghe câu nói êm dịu đó. Bất chợt tim đau thắt, đôi mắt ươn ướt, cô muốn khóc. Duy xem Tuệ là báu vật trong khi cô chỉ là kẻ lừa gạt, dối trá. Cô đóng giả An Mỹ như thể đang giỡn cợt với tình cảm của anh. Rồi một ngày khi phát hiện ra sự thật đau lòng này, liệu chàng trai tốt bụng ấy có bao dung tha thứ cho cô?

Đau đớn và nghẹn ngào, Tuệ cắn môi để tiếng khóc đừng bật ra, khẽ tựa đầu xuống bờ vai Duy. Em phải làm gì khi đã yêu anh quá nhiều như vậy đây?

************

Nhận thấy dáng vẻ thất thần của Tuệ, An Mỹ khó hiểu hỏi cô đã xảy ra chuyện gì với Sơn Duy à? Tuệ lắc đầu. Như đoán ra một phần nào đó, Mỹ chợt nhiên hỏi:

- Hay là… cô yêu anh Duy rồi nên mới đau buồn như thế?

Tuệ nhìn Mỹ bằng đôi mắt câm lặng. Biết mình đã có câu trả lời, Mỹ cười khỉnh:

- Tôi biết ngay mà, cô đang nghĩ mình là ai, muốn trèo cao sao?

- Tôi hiểu rõ thân phận của mình. - Tuệ cắt ngang - Giả sử tôi có yêu anh Duy thì đấy cũng là tự nguyện, là từ một phía nên chẳng thể trách ai.

- Phải, cô nghĩ đúng rồi. Đừng quên, người mà anh Duy đi chơi, yêu thương và gọi tên là tôi, An Mỹ chứ không phải Tuệ.

Tuệ lặng thinh, dẫu biết rõ mà lòng đau đớn khôn siết. Trong mắt Sơn Duy, cô mãi mãi chỉ là lớp vỏ bọc An Mỹ. Anh chẳng hề biết gì đến con người thật của cô. Và nếu như biết ra thì anh hẳn càng khinh ghét cô hơn, một kẻ dối lừa. Tuệ lại nghe tiếng của Mỹ cất lên lần nữa, thật rành rọt:

- Chỉ vài ngày nữa là hợp đồng giữa chúng ta kết thúc. Khi ấy, cô trở về là Tuệ, còn tôi sẽ tiếp tục cuộc hẹn hò với anh Duy. Tôi quyết định chọn anh ấy.

- Không phải cô sẽ nói chia tay với anh ấy ư? Còn bạn trai cô thì sao?

- Ý định ban đầu là thế nhưng về sau, tôi bắt đầu có cảm tình với Sơn Duy. Còn tên bạn trai cũ, tôi bỏ quách là xong. Tôi sẽ nói rõ với anh Duy về chuyện đóng giả này, tôi tin anh ấy sẽ hiểu và làm lại từ đầu với tôi.

Tuệ cảm thấy trái tim đau nhói. Đúng vậy, trước sau gì cô cũng sẽ trở về là Tuệ, một nữ sinh viên nghèo khó. Trong khi Duy vẫn còn địa vị đó, danh tiếng đó, dĩ nhiên anh sẽ đón nhận An Mỹ. Và điều khiến cô không ngờ đến chính là, cô chủ từng yêu cầu mình đóng giả lại đang có tình cảm với Duy.

************

Qua hôm sau, như lời hẹn, Tuệ và Sơn Duy cùng đến bể bơi. Sau khi thay đồ bơi xong, cả hai cùng bước ra bể bơi. Quan sát mặt nước lên láng khắp nơi, Tuệ cắn răng, nuốt nước bọt cái ực. Thực sự là cô không biết bơi. Hôm qua Tuệ không nói thật với Duy vì sợ làm anh mất vui. Nhưng tình hình hiện tại làm cô khó xử vô cùng.

Còn đang bối rối thì Tuệ bỗng nghe Duy hô thật to, chúng ta bơi nào! Và dứt câu, anh chàng đẩy nhẹ cô ngã xuống hồ bơi trước mặt. Tuệ rớt xuống nước cái ùm, cả người như chìm nghỉm trong hồ bơi hơn 2 mét. Khó thở, cô giơ tay đập nước liên tục. Rất nhanh, cô cảm nhận một vòng tay choàng qua người mình rồi kéo lên thành bể bơi.

Tuệ ho sặc sụa, nước trào ra từ trong họng. Ôi Chúa ơi, tưởng là chết mất rồi! Duy đập tay sau lưng Tuệ, sốt vó cả lên khi hỏi cô không biết bơi sao. Tuệ quệt miệng, gật gật. Duy tức giận lớn giọng, không biết bơi mà lại chịu đến đây! Tuệ làm mặt dỗi:

- Là anh sai trước mà! Đáng lý anh phải hỏi em biết bơi không trước khi đẩy em xuống nước! Vì em thấy anh thích đi bơi nên mới chịu đến đây!

Nghe bạn gái giải thích với vẻ ấm ức, Duy gãi đầu soàn soạt. Rõ vớ vẩn, đúng là anh sai thật vì quá ỷ y chẳng chịu hỏi rõ để rồi suýt hại cô chết đuối. Anh cúi đầu, thở dài thườn thượt. Trông điệu bộ rầu rĩ và hối hận của Duy, bao nhiêu tức tối uất ức nãy giờ đều tan biến, Tuệ khó xử nên lựa lời an ủi:

- Em không có ý trách anh. Ừm, thôi thì anh cứ bơi đi, em ngồi ở trên kia chờ anh.

- Thế thì buồn lắm. Được rồi, chúng ta sẽ xuống hồ bơi này chơi.

Chẳng để Tuệ kịp hỏi là Duy đã nắm lấy tay, kéo đi một mạch. Dừng lại ở hồ bơi nọ, anh tiếp tục đẩy nhẹ cô rớt xuống. Tuệ lồm cồm ngồi dậy, thấy nước chỉ dâng lên đến ngực mình. Cô đưa mắt nhìn quanh, đây là hồ bơi cho trẻ em. Cùng lúc, Duy cũng lội đến chỗ bạn gái rồi ngồi thụp xuống, cười tươi:

- Chơi ở đây thì em hết sợ chết đuối nhé.

Tròn xoe mắt vài giây, Tuệ buồn cười vô cùng. Thật là, anh nghĩ sao mà lại đưa cô đến bể bơi bé xíu này chứ. Thấy bọn trẻ cứ nhìn mình, cô vừa mắc cười vừa ngượng.

Duy lái xe chở Tuệ về. Cô nói có chuyện cần ghé qua quán cafe, thực ra là tránh việc anh đưa mình về tận nhà An Mỹ, bởi sẽ rất phiền phức. Đến nơi, Duy mở cửa xe cho Tuệ bước xuống. Hai bên nói vài câu rồi tạm biệt. Vừa bước được một bước, Tuệ nghe anh gọi liền quay lại. Một nụ hôn nhẹ nhàng lướt qua môi khiến cô bất động.

- Coi như anh phạt em về chuyện đi bơi. Mai gặp nhé.

Cười cười, Duy trở lại xe và lái xe đi. Tuệ vẫn chưa hết ngỡ ngàng về nụ hôn bất ngờ ban nãy. Dẫu thuộc tuýp người dịu dàng nhưng anh thỉnh thoảng cứ làm những chuyện không đoán trước được khiến cô đi từ niềm vui này đến niềm vui khác. Khẽ cười, Tuệ quay lưng đi tiếp. Chợt, cô thấy An Mỹ đứng khoanh tay trước mặt mình, cách chừng vài bước chân. Chưa hiểu gì là cô nghe Mỹ cất giọng lạnh băng:

- Tôi định ra xem thử mặt của anh Duy nhưng vừa lúc anh ấy hôn cô. Hài thật. Ngày mai, kết thúc mọi chuyện đi! Cô hãy nói rõ với anh Duy về việc đóng giả.

- Ngày mai? Nhưng còn mấy ngày nữa mới hết hạn hợp đồng.

- Tôi muốn kết thúc sớm. Yên tâm, tôi sẽ bồi thường tiền. Tốt nhất là cô nên biết điều đi, trong lúc tôi vẫn còn nói chuyện tử tế.

An Mỹ xoay gót, để lại Tuệ đứng lặng yên. Ngày mai, cô phải kết thúc tình cảm này ư? Tại sao lại vội vã như vậy? Tuệ không cần khoản tiền bồi thường thêm kia, thứ cô muốn chính là những ngày ít ỏi còn lại được ở bên cạnh Sơn Duy. Tuệ cúi mặt, nước mắt lăn dài cùng nỗi đau đớn đang xé vụn tim mình.