Chương 42: Hoa Chi Mộ (1)

Hoa Chi, Trường Thanh và Minh Hoàng là trẻ mồ côi cùng lớn lên trong cô nhi viện. Chẳng rõ cả ba thân thiết từ khi nào mà chỉ biết lúc nhận thức được hai chữ tình bạn thì chúng đã làm bạn nhau rồi. Tính tình mỗi người cũng rất khác biệt.

Hoa Chi lanh lợi thông minh. Trường Trường trầm lặng ít nói nhưng hiểu biết. Minh Hoàng hiền lành rụt rè, chăm chỉ. Ba người luôn yêu thương đùm bọc nhau. Và thường tình hình như sau:

Cứ hễ Minh Hoàng về nhà với vẻ mặt tiu nghỉu, buồn xo là y như rằng Hoa Chi đoán ngay cậu bị đám nhóc ở trường bên cạnh bắt nạt. Lập tức, cô bé xắn tay áo đùng đùng kiếm bọn chúng đập một trận.

Khi quay về, cả người Hoa Chi trầy xước tùm lum. Khi đó, Trường Thanh sẽ tìm thuốc thoa vết thương cho bạn. Hiển nhiên, Minh Hoàng cũng có bên cạnh…

- Con gái như cậu sao dữ thế? - Trường Thanh lắc đầu.

- Tại chúng ức hϊếp Minh Hoàng chứ bộ! - Hoa Chi hậm hực bảo.

- Xin lỗi! Vì mình mà cậu bị thương. - Minh Hoàng buồn nói.

Hoa Chi vỗ ngực ra vẻ, bạn bè thì phải bảo vệ nhau chứ! Trường Thanh mỉm cười thân thiện với cậu bạn:

- Ừ, cậu đừng buồn nữa. Hoa Chi khoẻ như voi, cậu ấy không sao đâu.

- Cảm ơn hai cậu. - Minh Hoàng thút thít.

Tiếp đến, Hoa Chi và Trường Thanh phải dỗ dành Minh Hoàng cả buổi.

Thời gian trôi qua, tình cảm của cả ba dành cho nhau cũng dần thay đổi…

----------------------

“Mình và cậu ấy chỉ là bạn!” Lần thứ nhất.

Năm mười ba tuổi, trong một lần sơ ý Minh Hoàng lỡ tay đánh rơi chiếc bình thuỷ tinh đắt tiền trong thư viện trường. Đúng lúc, cô giám thị đi vào trông thấy những mảnh vỡ nằm dưới sàn mới hỏi thủ phạm là ai.

Khi đó ngoài Minh Hoàng ra còn có Hoa Chi, Trường Thanh đứng gần đấy. Và không chần chừ, Hoa Chi lên tiếng bảo mình làm vỡ bình.

Lúc cô giám thị rời khỏi phòng cùng yêu cầu: “Sau giờ về em vào phòng gặp cô!” thì Minh Hoàng mới ngập ngừng hỏi:

“Sao cậu lại nhận tội thay mình?”

“Ban nãy do mình nhờ cậu cất sách mới xảy ra sự cố. Mình nên nhận trách nhiệm” Hoa Chi cười cười “Có gì cậu bao mình cây kem là ok!”

“Ừm, được!” Minh Hoàng chạy biến đi ngay.

Còn lại hai người, Trường Thanh liền bảo:

“Đó đâu phải lỗi của cậu.”

Hoa Chi quay qua:

“Cô giám thị không thích Hoàng. Nếu biết cậu ấy làm, cô sẽ phạt nặng.”

Im lặng vài giây, Trường Thanh chậm rãi hỏi:

“Cậu thích Hoàng?”

Tức thì, Hoa Chi đáp ngay:

“Vớ vẩn! Mình và cậu ấy chỉ là bạn!”

Tuy Hoa Chi quay lưng về phía Trường Thanh nhưng cậu biết, mặt cô đang rất đỏ.

----------------------

“Mình và cậu ấy chỉ là bạn!” Lần thứ hai.

Mười tám tuổi, Minh Hoàng quen một cô bạn cùng lớp xinh xắn, Ngọc Hằng. Khi biết điều này, Hoa Chi lẫn Trường Thanh đều bất ngờ.

“Ghê ta! Khờ vậy mà có người yêu rồi.” Hoa Chi trêu chọc.

Minh Hoàng gãi đầu, cưởi bẽn lẽn.

“Thế cậu tặng quà cho người ta chưa?” Trường Thanh ra điều giảng giải “Lúc bắt đầu, con trai cần làm vui lòng bạn gái.”

“Mình không biết tặng quà gì cả.” Minh Hoàng rầu rĩ.

“Nếu là quà tự làm thì sẽ rất hay.”

Nghe câu gợi ý của Trường Thanh, lạ thay Hoa Chi lại là người trầm tư suy nghĩ.

Rồi vài ngày sau, Hoa Chi đưa cho Minh Hoàng chiếc khăn len, nháy mắt nói:

“Mình học đan nên thử làm cái này. Cậu mang tặng Hằng đi và bảo cậu đan nhé.”

“Vậy có được không?” Minh Hoàng cầm khăn len, cau mày.

“Sao lại không. Mình chắc chắn cậu ấy sẽ rất vui!”

Đắn đo một hồi, Minh Hoàng cũng đồng ý. Khi cậu bạn rời đi, Trường Thanh nhìn những ngón tay bị thương của Hoa Chi, dò xét:

“Người không có tính kiên nhẫn như cậu mà đan len ư?”

“Thì mình chỉ muốn giúp Hoàng.”

Lý do Hoa Chi đưa ra không thể thuyết phục Trường Thanh vì thế cậu lại hỏi:

“Cậu thích Hoàng?”

Giống hệt lần trước, cô gái liền xoay lưng và miệng bảo:

“Khùng! Mình và cậu ấy chỉ là bạn!”

Trường Thanh dễ dàng nhận ra vẻ bối rối của Hoa Chi.

----------------------

“Mình và cậu ấy chỉ là bạn!” Lần thứ ba.

Lúc mười chín tuổi, khi cả ba tình cờ đi ngang qua nhạc viện thành phố, Minh Hoàng đã đứng lại thở dài:

“Ước gì mình có hai vé xem nhạc hội. Hằng thích nghe nhạc này lắm.”

“Nhưng giá vé ở đây rất đắt.” Trường Thanh nhìn bảng vé.

“Có lẽ mình sẽ đi làm thêm kiếm tiền. Cũng sắp đến sinh nhật Hằng…” Minh Hoàng bảo.

Nhưng chỉ hai tuần sau, còn chưa nhận lương làm thêm thì Minh Hoàng bất ngờ nhận hai vé nhạc hội từ Hoa Chi.

“Trùng hợp, bạn mình tặng vé nghe nhạc. Mình không thích thể loại này nên đưa cậu nè.”

“Woa! Hay quá! Cảm ơn cậu!” Minh Hoàng vui đến nỗi lao đi khoe Ngọc Hằng.

“Cái đó là cậu làm thêm mua phải không?” Trường Thanh, chẳng rõ vì sao chuyện gì cũng biết, lên tiếng hỏi.

Hoa Chi nói dối: “Là bạn mình tặng.”

“Hôm trước tớ tình cờ thấy cậu làm việc trong cửa hàng bánh.”

Hoa Chi không trả lời vì sự thật đúng như cậu bạn thân kể.

“Cậu thích Hoàng?” Trường Thanh tiếp tục lặp lại câu hỏi đó.

Tất nhiên, Hoa Chi vẫn đáp:

“Làm gì có! Mình và cậu ấy chỉ là bạn!”

Nhưng, Trường Thanh hiểu rõ…