Chương 46: Cái Chết Tháng Ba (1)

Cuối tháng ba, thời điểm xuân qua nhường chỗ cho hạ đến. Những sắc nắng vàng nhạt bắt đầu sặc sỡ và chói loà hơn, soi rọi qua mấy tán cây lẫn các khoảng trắng, chiếu xuống đất. Bóng nắng lung linh, huyền ảo hơn hệt như đang nhảy múa với mấy nhánh cỏ hoang.

Dưới gốc cây cổ thụ ngàn tuổi, thường có một cô bé mười tuổi với gương mặt xinh xắn nhưng u uất, đứng lặng im ngước nhìn ánh mặt trời đến loá mắt. Dẫu, những tia sáng làm cô khó chịu ấy vậy cô vẫn không bao giờ thay đổi tư thế kỳ lạ đó. Có cảm giác, dường như cô bé này đang chờ đợi điều gì…

Tiếng bước chân vang khẽ, có người đang đi đến. Là một cậu bé trạc tuổi cô.

“Tiên! Sao cậu cứ ngẩn người nhìn mặt trời hoài thế?”

Tiên, bấy giờ mới chịu rời đôi mắt buồn bã khỏi ánh nắng, đáp khẽ:

“Mình đang nghĩ, đây là cuối xuân lần thứ mấy. Lại sắp hết tháng ba rồi nhỉ, Lạc?”

“Ừm, hai ngày nữa là hết tháng ba.”

Nghe xong câu trả lời, Tiên không nói thêm điều gì tiếp tục ngẩng mặt lên quan sát mặt trời. May thay, nắng đã dịu bớt. Chúng trải nhẹ lên bờ vai, thân thể nhỏ nhắn của Tiên. Trông cô bé sáng rực.

Đứng nhìn Tiên không chớp mắt, Lạc nghiêng đầu vì tự dưng chợt nhận ra, cô bạn lại mang nhiều ưu buồn đến thế. Đôi mắt long lanh kia cứ đứng yên, phản chiếu một sự đơn độc còn lớn hơn cả bầu trời. Và hẳn, sẽ không ai tát cạn nỗi cô đơn đó.

Nhiều năm sau, Lạc vẫn luôn thấy Tiên đứng lặng lẽ dưới gốc cây cổ thụ, tiếp tục nhìn sắc nắng. Như cô hay nói, để đếm xem bao nhiêu cái “cuối xuân” trôi qua.

Tôi đã không biết rằng,

cô ấy đang đếm ngược khoảng thời gian còn lại của mình.

Người con gái đó dường như chờ đợi kết thúc của những tháng ba…

***

Buổi sáng đầu hạ đẹp đẽ, trong lớp học, Lạc ngồi thẫn thờ bên cửa sổ quan sát mấy cánh hoa bị gió cuốn phải lìa khỏi cành, rơi xuống về với đất. Trông thế nhưng thật ra, cậu nghĩ về chuyện khác chứ chẳng hề có nhã hứng ngắm thiên nhiên. Mối bận tâm cũng như điều phiền muộn của người con trai 17 tuổi này lại là Tiên, cô bạn thân thuở ấu thơ và cũng là người đang nắm giữ trái tim cậu.

Bắt đầu có tình cảm năm 13, Lạc đã âm thầm chăm sóc, bảo vệ Tiên. Tiếc thay, cậu mang tình đơn phương! Tiên không thích cậu. Cô từng thẳng thừng chối từ lời bày tỏ mà Lạc phải dũng cảm lắm mới dám nói ra. Dẫu vậy, cậu vẫn tiếp tục bên cạnh Tiên, chí ít như là một người bạn bình thường…

Lạc bỗng chốc thở dài. Nhưng thêm lần nữa, việc Tiên không thích cậu vẫn chưa phải là thứ làm cậu buồn phiền nhiều đến vậy. Sự thật, đến tận giờ phút này, Lạc chẳng thể hiểu lý do gì khiến Tiên bỗng chốc đổi thay. Kể từ lúc cậu bày tỏ tình cảm thì cô gái đã không còn như xưa. Tiên trở nên dễ cáu bẳn, tức giận. Ngay cả việc học, cô cũng lơ là. Cô đối xử với mọi người khác đi. Đặc biệt là đối với Lạc.

Chợt nhớ ra phải nộp bài tập của lớp cho thầy toán, Lạc nhanh chóng rời bàn. Lúc ra đến cửa, cậu bất ngờ đυ.ng mặt Tiên. Cô vừa đi vừa nghĩ ngợi nên suýt tí đã tông vào bạn. Lấy lại bình tĩnh, Tiên đưa mắt thấy Lạc nhìn mình chằm chằm.

“Làm ơn tránh sang một bên!” Tiên vẫn chất giọng khó chịu như mọi lần.

Trông sắc mặt không tốt của Tiên, Lạc lại không kiềm lòng được, hỏi thăm:

“Cậu không khoẻ hả? Khó chịu ở đâu?”

“Không! Đừng cản trở tôi vào lớp.”

Tiên càng chối thì Lạc càng quan sát kỹ hơn. Vẻ như da cô gái hơi kỳ lạ. Nó trắng và có những vết sần mờ mờ.

Tiên giật mình khi Lạc định chạm vào tay mình. Ngay lập tức, cô giật mạnh tay ra nhưng vô tình đυ.ng trúng chồng giấy mà cậu bạn đang đỡ. Thế là, mấy chục tờ giấy đầy chữ rơi vung vãi xuống nền đất.

“Sao cậu lúc nào cũng khiến tôi bực mình vậy?” Tiên lớn tiếng nạt nộ.

Đối diện, Lạc bất động vài giây rồi cúi đầu nhìn đống giấy nằm dưới chân.

“Xin lỗi!..”

“Cậu thích làm tôi phát cáu hả?” Dứt lời, Tiên quay lưng, hậm hực bỏ đi.

Lạc vẫn đứng lặng lẽ. Vài âm thanh xì xầm trong lớp bắt đầu vang lên bên tai cậu.

Chẳng phản ứng gì, cậu cúi xuống, nhặt từng tờ giấy lên…

Từ phòng giáo viên ra, Lạc trở về lớp học. Bất chợt, cậu dừng bước bởi trông thấy Tiên đứng giữa sân, ngước nhìn gì đó qua tán cây xum xuê của cây cổ thụ. Nắng vàng rượm, len mình qua kẽ lá, chiếu rọi lên thân hình mảnh mai kia những lỗ sáng. Vẫn là gương mặt u uất, đôi mắt bao phủ bởi sự đơn độc đến lạnh lẽo.

Lạc, trong phút chốc thừ người, đôi chân cứ dính chặt tại chỗ, chẳng nhúc nhích gì được. Lý do là vì ngay lúc này đây, cậu lại bắt gặp hình ảnh quen thuộc của Tiên ngày xa xưa. Dịu dàng, lặng lẽ, ẩn chứa nỗi buồn xa xăm. Những cái nhìn khó chịu, bực nhọc, dường như tan biến, không hề tồn tại trên người cô. Có cảm tưởng rằng, người con gái đó chưa một lần thay đổi…

Tiết đầu tiên của lớp Lạc là thể dục ngoài trời. Sau khi tập khởi động xong, giáo viên thể dục cho các học sinh chạy mười vòng quanh sân trường để chuẩn bị thi giữa kỳ. Nữ chạy trước, nam chạy phía sau.

Lạc đưa mắt nhìn Tiên chạy phía trước. Từ lúc vào sân, cậu đã nhận ra sự kỳ lạ nơi cô. Đó là, dẫu đang học thể dục trong thời tiết khá nóng bức ấy vậy cô lại mặc áo khoác sậm màu. Chẳng ai khờ dại mặc áo khoác trong khi chạy như vậy.

Được bốn vòng sân thì chợt, Lạc thấy tốc độ của Tiên chậm lại dần. Cô đang từ từ bị các bạn nữ khác bỏ qua mặt. Lạc lo lắng vì trông cô thở khó nhọc. Để rồi vài phút sau, cô đột ngột ngã xuống bất tỉnh.

“Tiên!”

Tiếng gọi thất thanh của Lạc khiến cả lớp đồng loạt ngừng lại. Mọi người và giáo viên thể dục chạy đến. Sau một hồi hỏi han, giáo viên cho phép Lạc đưa Tiên lên phòng y tế nằm nghỉ.

Lạc vừa đặt Tiên xuống giường thì đúng lúc, cô choàng tỉnh. Thấy cậu đang đỡ lấy lưng mình thì cô phản ứng khá gay gắt là gạt mạnh tay cậu ra.

“Đừng đυ.ng vào tôi!”

Khá bất ngờ trước thái độ giận dữ từ cô bạn, Lạc lặng thinh vài giây rồi nói:

“Tại cậu ngất xỉu nên mình mới đưa vào phòng y tế. Cậu bệnh sao?”

“Không. Tôi chẳng bệnh gì cả. Cậu ra ngoài đi!”

“Nhưng mình lo cho cậu…”

Tiên cắt ngang lời Lạc bằng giọng gần như nạt nộ:

“Tôi bảo cậu ra ngoài! Tôi không muốn thấy cậu!”

Sự xua đuổi thẳng thừng cùng câu nói tàn nhẫn đó khiến Lạc lặng người chốc lát.

“Mình hiểu rồi…”

Trả lời vỏn vẹn ba từ, Lạc quay gót, rời khỏi phòng. Còn Tiên vẫn ngồi trên giường với vẻ thất thần…

Vừa ra khỏi phòng y tế thì Lạc tình cờ thấy mẹ của Tiên. Bà đi khá vội vã nên không để ý đến cậu. Lúc bà khuất bóng sau cánh cửa phòng và Lạc toan cất bước thì chợt, cậu nghe giọng Tiên vang lên nghẹn ngào:

“Mẹ xem này… nó bắt đầu mọc rồi!”

Nó? Bắt đầu mọc là cái gì? Lạc nhíu mày. Nghĩ ngợi chốc lát, cậu đứng nép vào tường, rồi nhìn qua khe hở của cánh cửa. Cậu khó hiểu khi trông cảnh Tiên nhẹ nhàng vén tay áo khoác lên và mẹ cô thì nhìn chằm chằm. Gương mặt đăm chiêu của bà cho cậu biết, trên tay Tiên có thứ gì đó…

“Con đừng lo.” Đến lượt mẹ Tiên bảo “Còn chưa hết tháng ba…”

“Chỉ vài ngày nữa là con sẽ không thể đến trường nếu nó tiếp tục mọc!..”

Vừa nói, Tiên vừa khóc. Đối diện, mẹ cô chỉ biết ôm con gái dỗ dành.

Bên ngoài, Lạc xoay đi, dựa lưng vào tường. Đến lúc này, những thắc mắc trong lòng cậu càng thêm chồng chất.

Đứng đợi lúc mẹ Tiên rời khỏi phòng, Lạc liền bước theo. Khi cả hai ra ngoài sân thì cậu cất tiếng gọi người phụ nữ trung niên.

Ngồi trên giường, hướng đôi mắt buồn bã ra bên ngoài, Tiên cứ nhìn màu nắng rực rỡ trải mình lên mọi vật từ cành cây, đến ngọn cỏ, bậc cửa sổ phòng đối diện. Tất cả đều bừng sáng. Vòng hai tay ôm gối, cô co người lại lẩm bẩm:

“Đây là cuối xuân lần thứ mười bảy. Sắp hết tháng ba rồi!”

Vừa nói đến đó thì Tiên nghe tiếng mở phòng. Khẽ xoay lại, cô bắt gặp Lạc đang nhìn mình không chớp. Đáy mắt cậu phản chiếu điều gì mơ hồ.

Thình lình Lạc chạy đến gần rồi cầm tay Tiên lên và mau chóng vạch tay áo ra xem. Mắt cậu mở to sửng sốt khi thấy một hiện tượng hết sức lạ lùng: làn da xuất hiện các vết sần như thân cây, trên đó mọc vài cánh hoa nhỏ màu đỏ nâu, chúng nằm gần nhau thành từng chùm. Phần mặt dưới của cánh tay còn có vài chiếc lá non dạng kép, không cuống, gồm mười mấy lá nhỏ sánh đôi đối nhau, màu xanh.

Ngay lập tức, Tiên đẩy mạnh Lạc ra. Cô kéo tay áo xuống, dáng vẻ bần thần. Đối diện, Lạc hoàn hồn lại, tiếp tục nhìn cô:

“Vậy… là mẹ cậu nói đúng?”

“Mẹ tôi nói gì với cậu?”

Đứng thẳng người dậy sau cú đẩy mạnh của Tiên, Lạc đáp với giọng lạc đi:

“Mẹ cậu nói, cậu mang trong người loài cây bách bệnh. Và đến cuối tháng ba năm nay, cây bách bệnh đó sẽ ra hoa. Lúc ấy cậu sẽ…”