Chương 47: Cái Chết Tháng Ba (2)

“Không phải! Mẹ tôi sai rồi! Không có cây bách bệnh nào hết! Tôi bị nấm da!”

“Nói dối! Chẳng có loại nấm da nào như vậy!”

“Cậu tin hay không thì tuỳ! Cậu ra ngoài đi! Nhanh lên!”

Lần này khác những lần trước, thay vì buồn bã làm theo yêu cầu của Tiên thì Lạc bước nhanh đến, vòng tay ôm lấy cô.

Bất ngờ trong vài giây, Tiên liền cố gắng đẩy cậu Lạc ra khỏi người mình. Nhưng sức lực hiện giờ không đủ để cô thoát khỏi cái ôm chặt của cậu.

“Buông ra! Buông ra! Cậu buông ra mau!”

Mặc kệ sự vùng vẫy kia, Lạc vẫn giữ chặt thân thể nhỏ bé đó trong lòng mình. Thấy phản ứng từ cô bạn càng lúc càng kịch kiệt, cậu đột ngột nói lớn:

“Đừng như vậy nữa!”

Thoáng giật mình, Tiên ngừng hét, ngừng phản kháng. Cơn run của cơ thể dịu bớt. Tựa cằm lên đôi vai gầy của Tiên, Lạc nói đứt quãng, xúc động:

“Nếu thật sự cậu không thể sống đến hết tháng ba thì làm ơn… hãy để mình được chăm sóc cậu! Dù có ghét mình thì cũng xin cậu cho mình ở bên cạnh!”

Cảm nhận có dòng nước ấm nóng làm ướt bờ vai, Tiên bất động và lặng người. Bên tai cô nghe tiếng khóc của Lạc… Vài giây sau, nhẹ nhàng đặt tay lên lưng cậu, mắt nhoè đi và giọng cô nghẹn ngào:

“Mình chưa bao giờ ghét cậu!”

Dứt lời, Tiên bật khóc nức nở như đứa trẻ. Tiếng nấc của cô nghe đứt quãng, xót xa. Tưởng chừng như, cô đã chôn giấu rất nhiều đau đớn trong lòng suốt những năm qua. Còn Lạc, cậu ôm chặt cô hơn trong niềm hạnh phúc lẫn nỗi đau vô hạn.

Nhìn ra ngoài cửa sổ với đôi mắt thẫn thờ đỏ hoe vì vừa khóc một trận xong, Tiênchậm rãi nói hệt như đang kể câu chuyện từ lâu lắm:

“Lúc mới chào đời, mình đã bị thế này rồi. Hẳn cậu có nghe một số người mắc căn bệnh mọc hoa trên người, mình cũng giống như thế. Nhưng có điều, bệnh mình nằm trong trường hợp hiếm hoi… Chẳng những mọc hoa, lá trên da mà cả cơ thể đang dần biến thành cây bách bệnh. Cứ hễ đến cuối tháng ba thì người mình bắt đầu có những biến đổi. Mỗi năm qua đi, biến đổi càng rõ và nhiều. Năm nay, bách bệnh của mình ra hoa… Khi những cánh hoa này nở sẽ là lúc mình ra đi!”

“Đó là lý do năm nào cậu cũng hỏi đây là cuối tháng ba lần thứ mấy?”

Tiên gật khẽ. Bắt gặp dòng lệ nóng hổi lăn dài trên mặt Tiên, lòng Lạc đau như cắt.

“Sao cậu giấu mình? Thậm chí, nếu cậu không còn nữa thì cậu vẫn giấu mình!”

“Mình nghĩ, sẽ là cách tốt nhất nếu để cậu quên mình. Chính vì thế, mình luôn tỏ ra khó chịu, đối xử tàn nhẫn với cậu. Mình thật sự không muốn làm tổn thương cậu.”

Nghe xong sự thật, Lạc nhắm mắt, nỗi đau càng chồng chất. Lạc giữ chặt Tiên trong lòng, áp mặt vào cổ cô để lắng nghe nhịp đập nhẹ nhàng của cơ thể đang run đó. Vài phút sau, cậu đẩy nhẹ Tiên ra, nhìn sâu vào đôi mắt ướt đẫm nước kia:

“Chúng ta hãy đến một vùng núi hẻo lánh sống, và chờ đến lúc cậu chết!”

Tiên gạt nước mắt, cái nhìn bất động…

***

Sau khi xin phép bố mẹ hai gia đình, Lạc và Tiên cùng nhau đi lên vùng núi khá hẻo lánh, ít người sống. Cả hai muốn sống hạnh phúc bên nhau vào những ngày cuối cùng trước khi cuối tháng ba đến. Họ chỉ còn vỏn vẹn chưa đầy hai tuần.

***

Vào những buổi sáng sớm, khi trên lá vẫn còn đọng sương đêm, Tiên cùng Lạc ra ngoài đi dạo và cùng ngắm bình minh. Họ nắm tay nhau, bước chậm rãi dọc con đường sỏi dẫn vào rừng. Vừa đi, đôi tình nhân vừa nói chuyện vui vẻ.

Khu rừng vào buổi sớm mai đẹp và trong lành vô cùng. Cây cối tuy nhiều nhưng mọc theo từng hàng, nối đuôi nhau đến cuối rừng, tạo thành các lối đi. Lúc mặt trời lên cao, những tia nắng rực rỡ soi rọi cả vùng núi. Lạc nắm tay Tiên đi mãi, đi mãi và trong lòng mỗi người đều mong con đường đừng bao giờ dừng lại.

Sau đó, cả hai xuống chợ phiên. Để mọi người không chú ý, Tiên phải mặc áo quần dài vì tay chân cô giờ đây, những nụ hoa màu đỏ nâu đã mọc ra nhiều hơn.

Đến lúc dùng bữa, Lạc phải đút cho Tiên ăn. Hai lòng bàn tay cô, lá non đã mọc. Cậu cần mẫn đưa muỗng lên miệng cô, đều đặn. Chẳng bao giờ, cậu khó chịu hay mệt mỏi mà lúc nào cũng mỉm cười với người yêu.

Chiều, hai người ở trong rừng, ngồi tựa đầu vào nhau dưới gốc cây nhìn mấy tia nắng cuối ngày sắp tắt và cùng ngắm hoàng hôn. Giữa họ chẳng hề xuất hiện bất kỳ âm thanh nào chỉ có nhịp đập của hai trái tim đồng điệu.

Khi màn đêm bắt đầu buông, Lạc lại cõng Tiên trở về nhà vì cô thường ngủ sớm. Lắng nghe tiếng thở đều đều của người con gái đang nằm trên lưng mình, cậu thấy hạnh phúc vô cùng. Tình yêu thương, sự chăm sóc chở che cùng những bước chân chậm rãi, tất cả những thứ đó đều đang bảo vệ một giấc ngủ yên lành.



Thấm thoắt, hai tuần đã trôi qua thật nhanh chóng. Tháng ba sắp kết thúc. Những nụ hoa của cây bách bệnh trên người cô gái ấy sẽ nở…

Chiều tắt nắng, như mọi lần, Tiên cùng Lạc ngồi bên nhau dưới gốc cây cổ thụ trong khu rừng yên ắng. Cả hai chẳng nói gì nhưng hôm nay lòng họ đều nặng trĩu bởi biết rằng, chỉ còn một ngày nữa là hết tháng ba.

“Còn mấy ngày thì đến cuối tháng ba?” Tiên chợt cất giọng thật khẽ.

“Một ngày! Nhưng không sao đâu, mọi thứ sẽ ổn.” Lạc siết chặt tay cô bạn.

Tiên im lặng, tựa đầu sát vào vai anh chàng rồi bảo:

“Ngày mình chết, cậu đừng ôm mình nhé.”

“Tại sao?”

“Nếu ôm xác mình, cậu sẽ nhiễm bệnh! Mình không muốn người cậu mọc hoa thế này đâu. Cậu hứa đi.”

Giấu nỗi đau vào lòng, nuốt nước mắt vào tim, Lạc ôm Tiên thật chặt, gật khẽ.

Nở nụ cười, cô nhẹ nhàng tiếp:

“Khi mình chết, thân thể biến thành cây bách bệnh. Người ta sẽ dùng quả, thân, cả rễ của mình để làm thuốc chữa bệnh cho nhiều người khác! Một cái chết ý nghĩa, phải không?..”

Nước mắt ứa ra, chảy dài xuống mái tóc Tiên, Lạc không đáp. Đau đớn.

Cuộc đối thoại ngừng ở đó khi cả không nói gì thêm. Họ muốn tận hưởng những giây phút bên nhau cuối cùng trong lặng lẽ.

Nắng đã tắt.

***

Sáng hôm sau, Lạc tỉnh dậy đã không thấy Tiên nằm ngủ bên cạnh. Cảm giác có chuyện chẳng lành, cậu lập tức rời khỏi nhà đi tìm cô.

Trong khu rừng vắng, bầu trời cuối tháng ba cao vời vợi mang đầy nỗi buồn.

Những chiếc lá rơi rụng một sắc xanh sẫm màu.

Hàng ngàn cánh hoa được gió thổi bay, xoay vòng, đáp chậm rãi xuống nền cỏ.

Dưới gốc cây cổ thụ ngàn tuổi, vô số những đoá hoa màu đỏ nâu mọc trên thân thể cô gái mười bảy tuổi đã bung nở rực rỡ trong ánh nắng lung linh.

Cô nằm đó với gương mặt thanh thản, mắt nhắm nghiền. Cả người cô, lá xanh và hoa phủ đầy, che lấp làn da mang những vết sần của cây. Hoa cuối tháng ba đã nở.

Bước đến gần chỗ Tiên nằm, Lạc không làm gì ngoài việc từ từ ngồi xuống bên cạnh, đưa mắt nhìn cô bạn.

Ngày mình chết, cậu đừng ôm mình nhé.

Câu nói hôm qua của Tiên vang lên trong đầu Lạc. Rất nhanh sau đó, cậu đã nhẹ nhàng ôm lấy xác người yêu.

Nắng buổi sáng ấy, bỗng dưng rực rỡ lạ thường. Cả khu rừng chìm trong tĩnh mịch như hoà cùng nỗi đau biệt ly.

***

Một năm sau, cũng ở khu rừng đó và vào cuối tháng ba… Sáng sớm, có một người phụ nữ lên rừng hái thuốc. Để rồi bà tình cờ trông thấy dưới gốc cây cổ thụ, xuất hiện hai cây bách bệnh mọc gần nhau. Một cây nở hoa cái, cây còn lại nở hoa đực. Những cánh hoa màu đỏ nâu bung xoè…

Lạ thay, sáng đó, màu nắng cũng vô cùng rực rỡ.

Khi mình chết, thân thể biến thành cây bách bệnh. Người ta sẽ dùng quả, thân, cả rễ của mình để làm thuốc chữa bệnh cho nhiều người khác! Một cái chết ý nghĩa, phải không?..

Võ Anh Thơ.