Chương 22: Gọi tướng công! Vừa mua đồ vừa bị thao, bị mọi người nhìn thấy!

"Nhanh...... Nhanh lên...... Chịu không nổi...... Sâu hơn nữa đi...... A hức...... Thật thoải mái......"

Cố Thiêm được đầu lưỡi nam nhân liếʍ đến dục tiên dục tử, Mộ Dung Thanh Viễn cũng biết làm cho người ta cảm thấy thoải mái, cong lưỡi chọc chọc vào vách tường mềm mại, khıêυ khí©h da thịt quyến rũ, hết lần này đến lần khác dùng răng nhẹ nhàng cắn lấy hoa hạch sưng đỏ. Hoa huyệt bị liếʍ láp siết chặt lại, đầu lưỡi của nam nhân bị hắn mυ"ŧ chặt không buông, được một lúc thì co rút mà tiết ra.

Nước phun đầy mặt nam nhân, nam nhân ngẩng đầu lên, gương mặt ướt nhẹp vui mừng nhìn Cố Thiêm.

"A...... Chết mất...... Ô ô...... Không...... A......"

Cảm giác ngứa ngáy bên trong tạm thời được thỏa mãn, Cố Thiêm thì thào rêи ɾỉ, chắc là sợ bị người khác nghe trộm, đôi mắt đẫm lệ mờ mịt, gương mặt xinh đẹp mê người thấp thoáng dưới tấm khăn che, Mộ Dung Thanh Viễn cảm thấy một Cố Thiêm như vậy thật sự rất quyến rũ.

Xe ngựa đã chạy đến giữa chợ, nơi có đông người nhất.

"Ta muốn ăn bánh bột gạo nếp, ngươi mua cho ta đi." Mộ Dung Thanh Viễn vừa nói vừa ôm vòng eo mềm mại của Cố Thiêm.

"Với bộ dạng như thế này? Làm sao ta có thể đi ra ngoài được?" Cố Thiêm khó tin chỉ chỉ vào mình. Bây giờ nửa người dưới của hắn vô cùng bừa bãi, dâʍ ɖị©ɧ không ngừng chảy dọc ra từ huyệt khẩu, cặp đùi trần xụi lơ mềm nhũn. Ngay cả khi hắn mặc đồ lót vào thì lúc này cả người hắn đều toát ra khí tức vừa dâʍ đãиɠ vừa ngọt ngào ái muội dày đặc, bất cứ ai sáng suốt vừa nhìn sẽ biết ngay hắn vừa trải qua điều gì.

"Sao ta có thể bằng lòng để cho ngươi đi xuống chứ?" Nam nhân nhếch môi cười nham hiểm, tay ôm eo hắn di chuyển xuống bụng, tiếp tục đi xuống, ngón tay khều khều huyệt khẩu chưa kịp khép lại, sau đó liền cắm vào.

"Ưʍ...... A...... Như vậy...... Ô ô...... Làm sao...... Làm sao mà mua được......" Cố Thiêm run lên, lập tức rêи ɾỉ.

Hoa huyệt được miệng lưỡi y hầu hạ đã mềm mại từ lâu, sau khi tiết dâʍ ɖị©ɧ thì càng ấm áp trơn ướt. Hai ngón tay tùy tiện thò vào liên tục khuấy động, cọ xát khiến hoa huyệt nóng bừng, ngứa ngáy, tiểu huyệt giống như dòng suối nhỏ chảy nước, yêu dịch tiết ra không ngừng.

"Hé rèm cửa ra một chút không phải là có thể mua được rồi sao?" Nam nhân ghé vào tai hắn nói: "Mà ta vẫn đang dùng ngón tay thao huyệt của ngươi nha, ngươi cố gắng đừng có rên lên, nếu không tên bán bánh bột kia sẽ biết ngươi đang bị người ta thao đó."

Nam nhân cắn cắn vành tai hắn, liếʍ lỗ tai hắn một vòng, Cố Thiêm ưm một tiếng, eo nhuyễn ra muốn thẳng cũng thẳng không nổi.

Tên khốn! Sao có thể bắt hắn làm việc xấu hổ như vậy? Bây giờ ngay cả một câu hoàn chỉnh mà hắn còn nói không nổi, nhiệm vụ này khó quá rồi.

"Không...... Không muốn......" Cố Thiêm cắn môi cự tuyệt. Tuy nhiên hai chân lại tự động kẹp tay nam nhân không chịu buông, vặn người cọ xát cơ thể y không ngừng.

"Nếu ngươi không chịu đi, ta sẽ mở hết toàn bộ rèm cửa xe này ra cho tất cả mọi người đến xem ngươi bị ta đυ. như thế nào, ngươi thấy sao?" Nam nhân quả thực ác liệt, rút ngón tay đang cắm trong hoa huyệt ra, thay vào đó dùng ngón cái đâm lên, ngón giữa và ngón trỏ cắm vào hậu huyệt. Giữa hai lỗ huyệt chỉ có một lớp màng thịt mỏng manh, vậy mà Mộ Dung Thanh Viễn lại thò ngón tay vào vừa nhéo vừa bóp.

"A hức...... A...... Đừng...... A...... A...... Chết mất...... Ô ô......"

Hắn vẫn là lần đầu tiên bị đối xử như vậy, huyệt khẩu có cảm giác bị xé rách đau đớn, nhưng giữa đau lại kèm theo sảng khoái, nhất là nam nhân thỉnh thoảng lại cố tình xoa xoa nhẹ nhàng chậm rãi trong hoa huyệt, sượt qua điểm mẫn cảm của hắn, nhất định không cho hắn sảng khoái, thật sự là vừa đau vừa sướиɠ vừa ngứa đến mức sốt ruột.

"Chịu đi mua chưa?" Nam nhân lại hỏi, nhíu mày, lên mặt đắc ý.

"Mua...... Sẽ mua...... Ô ô...... Cho ta...... A hức...... Chỗ đó ngứa quá ......" Cố Thiêm điên cuồng vặn vẹo đứng dậy, muốn ngón tay nam nhân cắm vào sâu hơn, nhưng nam nhân cố tình vừa tiến vào trêu chọc một cái liền rút ra ngay.

"Đợi được thì ta sẽ cho ngươi, xem ngươi có nghe lời hay không đã." Nam nhân móc ra một thỏi bạc, lắc lắc trước mặt Cố Thiêm, "Ngoan, đợi đến lúc ta sẽ hung hăng thao ngươi ngay lập tức."

"Ô ô...... A...... Ưʍ......" Hai tay Cố Thiêm run run nhận lấy, nhắm mắt ổn định thần trí, cố nén lại tiếng rêи ɾỉ, hắn thật sự rất sợ chỉ cần mở miệng là tiếng rên la dâʍ đãиɠ sẽ bật ra ngoài.

"Nhanh lên, ngẫm lại xem chuyện này kí©h thí©ɧ thế nào, ta dùng ngón tay thao huyệt của ngươi, mà ngươi lại phải giả bộ như không có việc gì đi mua đồ, xấu hổ tới cỡ nào chứ, ai mà ngờ được rằng chúng ta lại cực kì thích làm những chuyện xấu hổ như vậy nhỉ?"

Lời nam nhân giống như ma chú, Cố Thiêm vậy mà lại như bị ma xui quỷ khiến vén một góc rèm xe, liệu có ai phát hiện ra hiện tại hắn đang làm chuyện bẩn thỉu như vậy hay không? Nếu bị phát hiện thì phải làm sao? Cố Thiêm hoảng hốt, tay cũng run lên.

"Bán...... Bán cho ta một bao...... Bánh bột gạo nếp...... Ưʍ......" Cố Thiêm vươn tay ra từ sau tấm rèm, xe ngựa đã ngừng lại từ lâu, ngay trước quầy bán bánh bột gạo nếp, Mộ Dung Thanh Viễn im lặng không lên tiếng......

Người đánh xe ngựa chắc chắn là đã nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ! Cố Thiêm trì độn ngu ngốc giờ mới nhớ ra, xấu hổ suýt nữa khóc thành tiếng, những lời nói dâʍ đãиɠ của bọn họ đều bị người đánh xe nghe thấy rồi! Nhục quá! Nhục nhã quá!

Nhanh chóng đưa tay lên che mặt mình, tuy rằng đã được quấn khăn lụa, thế nhưng hắn vẫn cảm giác hắn có thể bị nhìn thấu.

"Được thôi!" Người bán hàng nhận bạc, nhanh nhẹn gói bánh.

"Ngươi nói xem nếu bây giờ ngươi rên lên thì sẽ ra sao?" Mộ Dung Thanh Viễn nấp sau tấm rèm nói, trên mặt mang theo một nụ cười ác ý.

Cố Thiêm kinh hãi trợn to hai mắt, "Ngươi muốn làm gì?"

"Ngươi nói xem?" Mộ Dung Thanh Viễn hỏi ngược lại.

"Không...... Đừng....." Cố Thiêm sợ tới mức rút lui về phía sau, nhanh chóng bịt miệng lại.

Nam nhân bật cười, đôi mắt cũng cong lên.

Tên ngốc nhà hắn đúng là dễ lừa, vốn y cũng không có ý định làm gì, nhưng bây giờ y thật sự muốn trêu chọc hắn, vì thế y dùng ngón tay đâm vào trong huyệt, thao vào điểm mẫn cảm của hắn vừa nhanh gọn vừa tàn nhẫn.

"Ưʍ...... Ư...... A...... A......"

Cú đâm khiến cả người Cố Thiêm như muốn bật ra khỏi ghế, thân thể đột nhiên nghiêng về phía trước, nửa người đều lòi ra khỏi cửa sổ xe.

Từng tiếng rên phóng túng mặc dù hắn đã cố gắng che đậy vẫn truyền ra đứt quãng.

Đôi mắt trầm luân trong tìиɧ ɖu͙© đặc hữu phong tình, tay run run, cả người Cố Thiêm mềm nhũn tựa trên cửa xe, nửa người trên thì chỉ có hơi kỳ quái trong mắt mọi người, còn nửa thân dưới của hắn đã vô cùng da^ʍ mĩ khó coi.

Bên trong huyệt phun ra từng dòng nước, chảy dọc theo đôi chân đang run rẩy của hắn.

Mộ Dung Thanh Viễn rút bàn tay ướt đẫm ra, xòe năm ngón tay nhìn nhìn, "Nướ© ŧıểυ nè."

Cố Thiêm xấu hổ muốn chết, nghĩ thầm tên bán bánh kia sao còn không nhanh lên!

Người bán bánh kỳ quái nhìn thoáng qua Cố Thiêm, ngay cả khi trên mặt người kia có quấn khăn lụa cũng khó mà che giấu được phong thái quyến rũ, vẻ lẳиɠ ɭơ dâʍ ɖu͙© bộc phát ra từ tận xương tủy, cho nên gã liền nhịn không được mà nhìn thêm vài lần, tốc độ làm cũng cố ý chậm lại một chút.

"Mau...... Nhanh lên...... Ưm a......"

Cố Thiêm vốn muốn thúc giục một chút, nhưng Mộ Dung Thanh Viễn lại kéo rèm lên, thò đầu ra ngoài, đè lên người hắn, hai chân tách đùi hắn ra, sau đó bất ngờ thọc dươиɠ ѵậŧ vào bên trong huyệt!

"Ngươi...... Ngươi...... Ư......" Cố Thiêm bị ép quỳ trên xe, đầu gục trên cửa sổ, miệng mở ra chỉ có tiếng rêи ɾỉ xấu hổ.

"Chủ quầy, nhanh lên, chúng ta còn có việc gấp phải làm!" Mộ Dung Thanh Viễn vừa rướn người ra ngoài vừa nói, nhân cơ hội mà đâm sâu vào hoa huyệt của Cố Thiêm.

"Không...... Đừng...... Ưh --"

Cố Thiêm sắp điên rồi, nhỏ giọng lẩm bẩm, nhúc nhích người, nhưng nam nhân được một tấc lại muốn tiến một thước ép sát không buông, nhẹ nhàng rút ra rồi lại chậm rãi đẩy côn ŧᏂịŧ của y vào, cứ như vậy mà đυ. hắn trước mặt tên chủ quầy bánh bột kia.

"Tới đây, bánh bột gạo nếp của ngài, nhưng mà bạc này, thứ lỗi sạp nhỏ của ta thật sự là không có tiền thối." Người bán bánh có chút khó xử, cầm lấy bạc không biết làm thế nào cho phải, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm Cố Thiêm không rời.

Không biết vì sao người con trai này đột nhiên run lên, gã nghe được thanh âm ái muội trong cổ họng rất rõ ràng.

Thanh âm kia thật giống như là động tình, thanh âm vui sướиɠ không kiềm chế được phát ra khi giao hợp cùng người khác đó......

Mặt người bán bánh chợt đỏ bừng khi nghĩ đến điều đó, họ, bọn họ đang làm cái trò gì vậy?

Rêи ɾỉ, tiếng rêи ɾỉ làm cho người ta suy nghĩ bậy bạ......

Nhưng mà tiểu nương tử kia nhìn quá là mê hồn luôn......

"Không cần thối." Mộ Dung Thanh Viễn thò tay ra.

Người bán bánh lúc này mới định thần lại, đưa bao bánh bột gạo nếp cho y.

"Cám ơn công tử! Cám ơn công tử!" Người bán bánh đương nhiên là thiên ân vạn tạ, cổ lại rướn cao, cố nhìn vào bên trong xe chỉ để xem bên trong có phải đang làm chuyện đáng xấu hổ kia không.

"Người ta cảm ơn ngươi kìa." Mộ Dung Thanh Viễn nhún vai đẩy eo, đâm rút bên trong huyệt hắn.

Cố Thiêm vốn đã rất khó kìm nén, thần kinh căng thẳng, chỉ sợ bất cẩn một chút là tiếng rêи ɾỉ bật ra khỏi miệng. Như vậy càng tốt, Mộ Dung Thanh Viễn chắc chắn là cố ý!

"A --" Cố Thiêm không kiềm chế nổi, rít lên the thé.

Hắn nhìn thấy vẻ mặt tên bán bánh rõ ràng là sửng sốt, sau đó chính là biểu cảm sáng tỏ mọi chuyện, ánh mắt cũng trở nên đáng khinh, tham lam vươn cổ dò xét.

"Ưm hừ......" Cố Thiêm cắn môi, lập tức buông rèm xuống, trốn vào trong xe.

Ô ô...... Tên bán bánh đã biết rồi! Nhìn ánh mắt trắng trợn của gã, cả bộ dạng khao khát thèm muốn trèo lên xe mà đυ. hắn một cách đáng khinh! Cố Thiêm nghĩ thầm: Một ngày nào đó, hắn nhất định sẽ đánh lén gã một trận! Cho ngươi biết tay! Cho ngươi biết tay!

Tiểu nương tử kia thực sự quá dâʍ đãиɠ, rèm vừa hạ đã quấn quýt cùng kia nam nhân, cũng gấp gáp quá nhỉ, ban ngày ban mặt mà làʍ t̠ìиɦ trong xe, tiếng kêu rên dâʍ đãиɠ kia, chậc chậc, thật sự là gã nghe thấy cũng cứng rắn.

Người bán bánh sờ sờ dươиɠ ѵậŧ cứng ngắc của mình, không thèm trông coi quầy mà nhanh chóng chạy về nhà, gã muốn cùng vợ làm một nháy mới được, không thể nhịn nổi, sắp nghẹn chết gã!

......

"Sướиɠ không? Hửm?" Mộ Dung Thanh Viễn banh đùi Cố Thiêm ra, thúc eo hỏi, "Vừa rồi hẳn là sướиɠ muốn chết, tên bán bánh đã cứng rồi."

"Ô ô...... Đừng...... Đừng nói...... Ư...... A......"

Ánh mắt nóng bỏng của tên bán bánh khiến hắn xấu hổ vô cùng, nhưng cái loại cảm giác bị người nhìn trộm này có chút sảng khoái không nói nên lời lại khiến hắn càng hãm sâu, sướиɠ đến mức nam nhân của hắn chỉ cần đưa đẩy, hắn sẽ tiết ngay lập tức.

"Ưʍ...... Nhanh lên...... Nhanh lên...... Đυ. chết ta a...... Ô ô......"

Nam nhân đâm rút không đau không ngứa, một điểm cũng không giải được cơn ngứa ngáy đột nhiên dâng lên trong Cố Thiêm, cái loại ngứa ngáy này là từ trong lòng phát ra, hắn đột nhiên muốn nam nhân đυ. hắn thật mạnh! Ngay trên xe, bất chấp tất cả mà đυ. hắn!

"Ai da, nhưng ta mệt rồi." Nam nhân dừng lại, cố tình chơi xấu ngồi phịch trên người Cố Thiêm.

"Đừng...... Ngứa chết mất ...... Nhanh lên...... Cử động...... Di chuyển đi mà...... Ô ô...... Thật là khó chịu......"

Hắn ưỡn mông lên, cọ xát hạ bộ nam nhân, tự mình đong đưa từ trước ra sau, phục vụ dươиɠ ѵậŧ nam nhân, nhưng như vậy không sảng khoái tí nào, trái lại còn khiến hắn càng ngứa ngáy hơn!

"Muốn...... Ta muốn...... Đυ. chết ta đi...... Ô ô...... Lỗ nhỏ ngứa muốn chết ..... Ngứa chết.........." Cố Thiêm thở hổn hển, có chút nóng nảy, mông càng lúc càng co giật nhiều hơn, tay siết chặt bả vai nam nhân đang nằm sấp trên lưng mình.

"Không được...... Ô ô...... Ta muốn...... Tự mình đến...... A...... Thật ngứa......" Cố Thiêm hét lên, trở mình ngồi dậy, nam nhân tự nhiên phối hợp cùng hắn ngồi ở trên xe.

Khi Cố Thiêm xoay người, dươиɠ ѵậŧ trượt ra khỏi hoa huyệt, Cố Thiêm lập tức cảm thấy chỗ đó vô cùng trống rỗng, nắm lấy cây gậy thịt thô to thẳng tắp muốn nhét vào trong lỗ của mình.

Có thể là do hắn quá gấp gáp, chưa nhắm được vị trí, nam nhân cũng cố tình làm vậy, côn ŧᏂịŧ đã nằm ngay miệng huyệt mà không vào được, thường thường dùng lực một chút là côn ŧᏂịŧ kia sẽ trượt ra.

"A hức...... Giúp ta...... A...... Ngứa chết ...... Chịu không nổi ...... Ô ô......" Cố Thiêm giạng hai chân ra đơn giản ngồi trên người nam nhân, hai tay tách cặp mông đầy đặn của mình, kẹp dươиɠ ѵậŧ giữa kẽ mông, dùng sức đung đưa thân mình cọ xát.

"Giúp ta đi...... Cầu xin ngươi ...... Cứu ta...... Không vào được...... Ư ư ư...... Khó chịu quá......" Cố Thiêm cảm thấy mình lại phát tình, đã đến tình cảnh không thể khống chế được, trước sau đong đưa dươиɠ ѵậŧ nam nhân, liều mạng lắc lư thân thể, mỗi khi dươиɠ ѵậŧ cọ nở hai mảnh cánh hoa, lướt qua âʍ ѵậŧ, Cố Thiêm sẽ lập tức rít lên the thé, sung sướиɠ vặn vẹo mông.

Nước trong lỗ cọ vào dươиɠ ѵậŧ nam nhân khiến nó càng lóng lánh bóng nhẫy, nhưng bên trong huyệt lại càng lúc càng trống rỗng, Cố Thiêm van xin nam nhân cứu giúp mình, khóc tức tưởi.

"Đút vào...... Cắm vào đi...... Ô ô...... Chết mất...... Ta sắp chết...... A......" Cố Thiêm thật sự khóc rồi, nước mắt chảy dài trên má.

Nhìn Cố Thiêm bị chính mình bắt nạt thảm hại, Mộ Dung Thanh Viễn cuối cùng cũng đạt được thỏa mãn chưa từng có từ trước tới nay, y nhéo nhéo tai Cố Thiêm, dịu dàng nói: "Gọi tướng công đi, gọi tướng công rồi ta sẽ cho ngươi ngay lập tức."

Tướng công, đúng vậy, y muốn nghe hắn gọi mình như vậy, đây chính là cách xưng hô thân mật nhất giữa hai người yêu nhau.

Cố Thiêm đương nhiên biết ý nghĩa khi gọi một nam nhân là tướng công, điều đó có nghĩa là mối quan hệ giữa hai người bọn họ không còn đơn giản là mối quan hệ làʍ t̠ìиɦ nữa. Nó giống như là một loại ước định, một loại ràng buộc.

Ánh mắt nam nhân vô cùng kiên định, không cho phép cự tuyệt, Cố Thiêm ôm cổ nam nhân, si ngốc nhìn một hồi, cuối cùng mở miệng hét lên: "Tướng công...... Tướng công...... Thao ta...... Thao ta đi......"

Giống như là số mệnh vậy, hắn thừa nhận.

Một tiếng gọi "tướng công" khiến Mộ Dung Thanh Viễn thông suốt toàn bộ từ trong ra ngoài, sảng khoái vô cùng, toét miệng cười đến tận mang tai. Y vỗ vỗ mông Cố Thiêm, "Nương tử, nâng cao mông lên để tướng công đυ. vào nào!"

Cố Thiêm thẹn thùng liếc nhìn Mộ Dung Thanh Viễn, thế mà lại gọi hắn là nương tử, hắn đâu phải là nương tử! Hắn là nam nhân, hắn cũng phải là tướng công chứ!

Mặc dù trong lòng không vui, nhưng cảm giác ngứa ngáy bên trong hoa huyệt đã khiến hắn không còn quyền phản kháng từ lâu, nâng mông lên, nam nhân đỡ dươиɠ ѵậŧ áp vào cửa huyệt đỏ hồng mà y đã đùa bỡn quá độ, Cố Thiêm nhanh chóng ngồi phịch xuống, nuốt trọn côn ŧᏂịŧ thô to.

"Ô ô...... A...... Đυ. vào...... Đυ. vào rồi...... A...... Thật thoải mái......"

Côn ŧᏂịŧ trướng to cắm sâu đến tận cùng, lỗ huyệt đã được lấp đầy hoàn toàn, mỗi một tấc nếp uốn đều được vuốt phẳng, mị thịt sung sướиɠ đuổi theo mà mυ"ŧ lấy dươиɠ ѵậŧ, khao khát mạnh mẽ cắn chặt không buông.

Cố Thiêm chống vai nam nhân, đạp lên vách xe "Bạch bạch bạch" phập phồng lên xuống, giống như là cưỡi ngựa trên thân thể nam nhân vậy.

"A...... A...... Bên trong huyệt thoải mái quá...... Ư hức......" Cố Thiêm bị đυ. đến quên hết mọi thứ, rên càng lúc càng lớn. Ngay giữa dòng người ùn ùn qua lại trong chợ, tiếng rên la dâʍ đãиɠ, thậm chí cả tiếng thân thể va chạm "bạch bạch" đều lọt vào tai mọi người vô cùng rõ ràng.

"U là chời, tên này thật là đĩ."

"Đúng là không biết xấu hổ, vội vã làm liền trong xe cơ đấy!"

"Nghe giọng này hình như là nam nhân hả?"

"Mẹ nó, lão tử nghe thấy là muốn dựng đứng lên. A ha ha!"

"Chắc không phải tên tiểu quan trong Trầm Hương các đâu nhỉ, rêи ɾỉ cũng thật là tiêu hồn quá đi."

......

"Nương tử, có thể rên nhỏ lại một chút được không? Mọi người đều biết nàng đang bị người ta đυ. đó." Mộ Dung Thanh Viễn trìu mến xoa xoa mặt hắn, nói.

"Ô ô...... A...... Sướиɠ quá...... Không thể...... Đi đi...... Ngoại ô...... Ô ô......" Cố Thiêm đang bị kí©h thí©ɧ cực mạnh, làm sao có thể dừng lại, muốn bắt hắn rên nhỏ hơn cũng không được, hắn không thể áp chế nổi!

Mộ Dung Thanh Viễn đành phải ra lệnh cho mã phu nhanh chóng đánh xe ra ngoại ô, bỏ lại những người vây xem ở đằng sau.

Cỗ xe ngựa chạy nhanh vô cùng xóc nảy đung đưa, nhưng điểm này lại cho Cố Thiêm thêm lạc thú, mỗi một cú xóc nảy đều làm cho dươиɠ ѵậŧ hung hăng chọc vào điểm mẫn cảm của hắn, vừa mạnh vừa sướиɠ, Cố Thiêm bị cắm nhũn cả người, lỗ nhỏ cũng tiết liên tục.

"A...... Chết mất...... Sắp bị đυ. chết......" Cố Thiêm dần dần mất đi sức lực, ngồi xụi lơ trên người nam nhân rên hừ hừ, lắc mông.

"Nương tử, gọi tướng công đi." Mộ Dung Thanh Viễn yêu đến chết cái dáng vẻ này của Cố Thiêm, tự mình nâng mông hắn đυ. mãnh liệt.

"Ô ô...... Tướng công...... Tướng công...... Tướng công......" Cố Thiêm thì thầm liên tục vào tai nam nhân, nam nhân nghe được tự nhiên vui mừng khôn xiết, động tác càng ngày càng mạnh.

Lỗ huyệt bị thao tê tê dại dại, nhất là điểm mẫn cảm kia, bị nam nhân đâm tới đâm lui, mỗi một phát đều kí©h thí©ɧ Cố Thiêm run rẩy từng trận, hắn đã bị thao đến nỗi trước mắt đều trống rỗng, thất thần.

"Tướng công...... Bắn cho ta...... Bắn vào trong...... Ô ô nhanh lên...... Nhanh lên......"

Bắn ở bên trong! Bắn ngay điểm mẫn cảm nhất của hắn, để tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng kia kí©h thí©ɧ hắn bắn ra nướ© ŧıểυ!

Nam nhân nghe lời, cắm dươиɠ ѵậŧ vào chỗ sâu nhất bên trong hoa huyệt Cố Thiêm, tinh môn đại khai, bắn toàn bộ vào.

"Ô ô...... Sướиɠ quá......"

Lỗ huyệt phun ra dâʍ ɖị©ɧ ùng ục, thật sự làm cho hắn đái xè xè ra.

Ô ô...... Cố Thiêm lúc này không còn chút sức lực nào, nằm gục trên người nam nhân thở hổn hển.

"Nương tử?" Nam nhân mυ"ŧ vành tai Cố Thiêm, hỏi.

"Ưʍ." Cố Thiêm không nhấc nổi mí mắt lên, lười biếng đáp.

"Nương tử?" Nam nhân lại hỏi.

"Hửm?" Cố Thiêm có chút không kiên nhẫn.

"Nương tử ơi." Nam nhân hôn hôn lên mặt Cố Thiêm.

"Muốn gì?" Cố Thiêm nổi giận ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn nam nhân.

Hê hê, Mộ Dung Thanh Viễn cười ngốc.

Ấu trĩ, Cố Thiêm trợn mắt.

"Quấn khăn quanh mặt làm gì vậy?" Mộ Dung Thanh Viễn muốn gỡ ra.

"Không được!" Cố Thiêm nhanh chóng ngăn lại, siết chặt tay nam nhân. Đùa à! Nếu mà để cho Mộ Dung Thanh Viễn thấy gương mặt gớm như quỷ này, coi chừng sau này nhìn mặt hắn sẽ không cứng lên nổi, như vậy làm sao có thể đυ. hắn?

Nhưng nam nhân khí lực rất lớn, tốc độ lại nhanh, thừa dịp Cố Thiêm không chú ý lập tức giật khăn lụa xuống.

Cố Thiêm sợ tới mức nhanh chóng chui vào trong ngực nam nhân trốn!

Thực ra cũng không đến nỗi xấu như vậy, chỉ là mấy lớp son phấn trắng trắng hồng hồng sau một hồi vận động kịch liệt hòa cùng mồ hôi đã loang lổ trên mặt hắn.

"Không xấu mà, nương tử nhà ta là đẹp nhất." Mộ Dung Thanh Viễn vội vàng dỗ dành, trong miệng tràn đầy lời ngon tiếng ngọt.

"Thật không? Ta không tin." Cố Thiêm lúc này mới ngẩng đầu lên, nín khóc mỉm cười.

"Nhưng mà hôm nay ngươi ăn mặc như vậy để làm gì?" Mộ Dung Thanh Viễn kéo quần áo lên, che đi cặp đùi trần trụi của Cố Thiêm, sau đó ôm hắn vào lòng.

Hắn định đi làm gì, làm việc gì......

Gặp đại phu! Cố Thiêm vậy mà lại quên mất! Hắn cảm thấy mình có thai, không xong rồi, vừa rồi nam nhân này lại bắn ở bên trong.

"A -- ta muốn đi xem đại phu -- hình như ta có thai --" Cố Thiêm sầu mi khổ kiểm chui vào lòng nam nhân, không còn sức để tức giận.

Mang thai?

Mộ Dung Thanh Viễn sờ sờ bụng Cố Thiêm, nếu mang thai thì y sẽ được làm phụ thân, làm phụ thân!

"Bây giờ chúng ta sẽ đi gặp đại phu ngay! Mau lên!" Nam nhân gấp gáp thúc giục người đánh xe.

Người đánh xe ngựa này chính là ám vệ đã luôn cùng chủ tử nhà mình vào Nam ra Bắc, hắn cảm thấy địa vị của mình càng ngày càng bị hạ thấp, mỗi ngày đều bị bắt nhìn chủ tử cùng người yêu ân ân ái ái, hôm nay hắn lại phải làm mã phu, cả một đường nghe hết những tiếng kêu rên kia, hắn cũng là nam nhân mà ......

Hết chương 22

.

.

.

Cả truyện thấy tội nhất là anh ám vệ Cấu Tứ : ))))))) Vừa khổ thân vừa khổ tâm. Sau này còn mấy đoạn ông chủ tử hành anh thấy thương luôn. R.I.P : ))))))