Chương 23: Dươиɠ ѵậŧ nhồi vào lỗ huyệt đầy mật, hừ hừ, hắn còn muốn gặm côn ŧᏂịŧ

"Nhưng mà bộ dạng ta như thế này thì làm sao gặp người khác được." Hắn bây giờ quần áo không chỉnh tề, trên người đầy dấu vết tình sắc, hơn nữa lớp trang điểm đều đã trôi hết, đi ra ngoài chẳng phải sẽ dọa chết người ư?

Cố Thiêm lúng túng nắm chặt tay, lén lút liếc nhìn nam nhân, mà nam nhân dường như vẫn chưa hoàn hồn trước tin tức kinh hỉ vừa rồi, khóe miệng vẫn cười, mắt sáng lên vô cùng dịu dàng.

Ai dà, thật ngốc nghếch, Cố Thiêm than thở một câu trong lòng. Hắn chỉ mới nghi ngờ mình mang thai, chứ chưa có gì chắc chắn, hơn nữa, dù cho có mang thai thật... hắn cũng sẽ không giữ lại đứa bé này. Thật không biết nam nhân này vui mừng cái gì.

Mộ Dung Thanh Viễn ôm Cố Thiêm suy nghĩ thật lâu, nếu bọn họ có con, đứa trẻ này sẽ đặt tên là gì? Nó sẽ trông như thế nào? Ôm khối thịt nhỏ bé vào trong ngực, trái tim y muốn tan chảy. Hơn nữa bây giờ có con thì đúng lúc, có thể yêu cầu Cố Thiêm cùng theo y hồi kinh, sau đó cho hắn một danh phận danh chính ngôn thuận.

Cho dù hắn là nam nhân, y cũng muốn cưới hắn.

Thế nhưng, Mộ Dung Thanh Viễn dần dần bình tĩnh trở lại, nhẩm tính ngày, bọn họ mới gặp nhau cũng chưa lâu, hẳn là sẽ không thụ thai nhanh như vậy. Hơn nữa theo lời ám vệ mỗi ngày ngồi trên nóc nhà báo cáo, Cố Thiêm cũng không có bất kì phản ứng nôn ọe nào.

Lúc nãy bị kinh hỉ làm cho hồ đồ, bây giờ tỉnh táo lại mà nghĩ, cảm thấy bản thân thật nực cười, sao có thể xúc động như vậy?

Trong lòng không khỏi có chút thất vọng, Mộ Dung Thanh Viễn thở dài một hơi, hôn nhẹ lên khóe miệng Cố Thiêm, nói: "Trở về phủ trước đi, chúng ta tắm rửa sạch sẽ một chút, sau đó thỉnh đại phu đến phủ."

Mộ Dung Thanh Viễn quyết định, mặc kệ Cố Thiêm có mang thai hay không, y đều sẽ làm cho Cố Thiêm phải "mang thai".

Về phủ cũng tốt, như vậy còn hơn bắt hắn thò mặt ra ngoài đường ngay bây giờ, Cố Thiêm sờ bụng nghĩ, nếu thật sự có thai thì phải làm sao đây?

Vừa đến Mộ Dung phủ, Mộ Dung Thanh Viễn liền lấy áo choàng bọc lấy người Cố Thiêm ôm xuống xe.

"Này! Ta có thể tự đi mà." Cố Thiêm núp trong lòng nam nhân, vỗ vỗ ngực nam nhân kháng nghị.

"Ngươi như thế này làm sao có thể tự mình đi được?" Mộ Dung Thanh Viễn véo cặp mông tròn trịa mượt mà của Cố Thiêm một cái, nhắc nhở: "Nửa người dưới của ngươi hoàn toàn trần trụi."

Ách...... Cố Thiêm cứng đờ, hắn quên mất.

Cứ như vậy, Mộ Dung Thanh Viễn công khai ôm Cố Thiêm bước vào cổng, vừa đi vừa bị hai hàng người đứng hành lễ nhìn chăm chăm. May mắn thay, Cố Thiêm trốn trong lòng nam nhân nên không nhìn thấy biểu cảm của bọn họ, một đám nha đầu bà tử đều trợn tròn mắt, rướn cổ đầy vẻ bát quái.

Mộ Dung Thanh Viễn lạnh lùng liếc qua đám người, mọi người nhanh chóng tản ra như ong vỡ tổ.

"À đúng rồi." Mộ Dung Thanh Viễn định ôm Cố Thiêm trở về phòng, lại xoay người ra lệnh: "Đi thỉnh đại phu về đây xem bệnh cho phu nhân."

Hai chữ "phu nhân" này nói ra cũng thật là thuận miệng, đến nỗi quản gia phía sau nghe được cũng sững sờ, gia chủ nhà ông có phu nhân từ khi nào vậy? Còn Cố Thiêm thì bắt chước nhéo mạnh thắt lưng nam nhân một cái.

Mộ Dung Thanh Viễn cũng không giận, cười tủm tỉm nhìn Cố Thiêm trong lòng, "Sau này ngươi sẽ phải nhận thôi."

"Ý ngươi là gì?" Cố Thiêm mờ mịt hỏi lại.

Mộ Dung Thanh Viễn lại cười cười, không nói gì nữa.

Sau này phu nhân, nương tử... vân vân, y muốn gọi hắn như vậy mỗi ngày.

Cố Thiêm ngại ngùng không muốn bị người khác hầu hạ, Mộ Dung Thanh Viễn đành phải tự mình làm. Tắm rửa lau người cho hắn, thay quần áo, sau đó vén màn giường lên, Cố Thiêm đỏ mặt chui vào.

Đại phu đã được thỉnh đến, đang chờ ngoài cửa.

Mộ Dung Thanh Viễn đích thân ra mời vào.

"Phu nhân nhà ta có thai, ngươi biết không? Chút nữa ngươi chỉ cần nói là có thai, rồi kê mấy đơn thuốc bồi bổ thân thể là được." Mộ Dung Thanh Viễn chỉ vào quản gia, "Xong việc, đương nhiên ta sẽ cho quản gia đưa bạc đến quý phủ của ngài, ta tin tiên sinh nhất định hiểu rõ ý tứ của ta chứ."

"Hiểu rõ, hiểu rõ ạ." Đại phu cúi người, vẫn là hơi khó hiểu.

Cố Thiêm ngồi trong màn thò tay ra, lòng tràn đầy lo lắng thấp thỏm.

Đại phu vừa bắt mạch vừa nghĩ bụng: Xem mạch tượng của phu nhân này cũng không phải hỉ mạch, nhưng mà công tử kia rõ ràng nói phu nhân y có thai, vậy là có thai thật hay không? Hay là công tử kia muốn cho những người khác tin rằng phu nhân nhà y có thai?

Mặc kệ như thế nào, ông chỉ cần làm theo những lời y nói là được.

"Sao rồi? Phu nhân nhà ta không sao chứ?" Mộ Dung Thanh Viễn giả bộ hỏi.

"Chúc mừng! Chúc mừng! Phu nhân có thai rồi!"

Đại phu chắp tay chúc mừng, mặt diễn đạt một trăm phần trăm, nhìn vui vẻ ghê gớm.

Mộ Dung Thanh Viễn đương nhiên mừng rỡ mặt mày hớn hở, nhưng đáy lòng lại thở dài, nếu thật sự mang thai thì tuyệt vời biết bao nhiêu.

"Đợi sau khi lão phu kê đơn, công tử chỉ cần cầm đi bốc thuốc, ta bảo đảm phu nhân uống thuốc theo đơn của ta, chắc chắn sẽ sinh hạ một hài tử khỏe mạnh."

Đại phu nghĩ thầm: Có lẽ là phu nhân nhà y khó có thể thụ thai, cho nên mới nhờ ông nói dối. Thế mới thấy tình cảm phu thê hai người họ vô cùng tốt. Vậy đã làm người tốt thì làm tới cùng, nhà ông có phương thuốc tổ truyền, chuyên trị những phụ nữ khó thụ thai, uống mấy liệu trình như vậy, nhất định sẽ đơm hoa kết trái, thuận lợi thụ thai.

......

Đúng là mang thai thật rồi! Cố Thiêm kêu rên một tiếng, phải làm sao đây! Làm thế nào bây giờ! Hắn là một đại nam nhân vậy mà lại mang thai! Hắn không muốn mỗi ngày phải ôm cái bụng lớn nhục nhã như thế đâu!

Hắn muốn đi phá thai! Phá thai!

Thế nhưng nếu hắn nói bỏ hài tử, Mộ Dung Thanh Viễn nhất định sẽ không đồng ý, nói không chừng còn sử dụng biện pháp gì đó đối phó hắn. Phải làm cách nào mới có thể phá thai mà Mộ Dung Thanh Viễn lại không thể trách tội hắn được? Tốt nhất cách đó còn phải khiến y áy náy có lỗi, để rồi sau này việc gì cũng phải nghe theo lời hắn.

Nghe nói lúc phụ nhân mang bầu không được sinh hoạt vợ chồng vì dễ bị sảy thai.

He he, hắn chỉ cần quấn lấy Mộ Dung Thanh Viễn đòi làm thêm nhiều lần, nói không chừng đứa trẻ sẽ sảy mất, hơn nữa Mộ Dung Thanh Viễn cũng không thể trách tội hắn, đúng là kế sách tuyệt diệu!

Tiễn đại phu xong, vẻ mặt Mộ Dung Thanh Viễn có chút cô đơn, y hi vọng lúc này Cố Thiêm mang thai đứa nhỏ biết bao nhiêu.

Đi đến bên giường, kéo màn ra, Mộ Dung Thanh Viễn ngây dại --

Thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ vặn vẹo mở rộng trên giường, vừa thấy y đến, liền đánh ánh mắt cầu hoan dâʍ ɖu͙© về phía y, đầu lưỡi đỏ tươi liếʍ liếʍ môi, vươn tay ra, "Ta muốn...... Thật ngứa...... Thật là khó chịu......"

Nói xong, hắn trườn về phía y, cái mông vểnh cao không ngừng đung đưa trước mắt y, hai cơ thể vừa tiếp xúc hắn đã sốt ruột cởϊ qυầи áo y ra.

"Ô ô...... Mau cho ta...... Thao ta đi...... Thao ta được không...... Trong tiểu huyệt ngứa chết ...... Ư......"

Cố Thiêm đỏ mặt, cố ý nói ra những lời dâʍ đãиɠ để kí©h thí©ɧ nam nhân, đυ. hắn đi, đυ. hắn thật mạnh vào!

Mộ Dung Thanh Viễn có chút sững sờ, phát tình sao? Không phải bọn họ vừa mới làm à? Sao hắn lại gấp rút muốn làm nữa vậy? Bất kể như thế nào, Mộ Dung Thanh Viễn cũng không có ý định tha cho hắn.

Chịu đựng cảm giác xấu hổ, Cố Thiêm giống một con rắn quấn lấy nam nhân, ngón tay thò vào ngực nam nhân khıêυ khí©h, bắt đầu đốt lửa trên người nam nhân.

"Sao lại đói khát như vậy, vừa rồi ta chưa cho ngươi ăn no ư?" Mộ Dung Thanh Viễn nắm lấy hai bàn tay đang làm loạn trên người mình, đưa lên miệng cắn một cái, "Thao chết ngươi mất thôi."

"Thao chết ta...... Thao chết ta a......" Cố Thiêm chớp chớp mắt, khóe miệng nhếch lên cười.

"Chà, xem ra hôm nay chúng ta phải chơi một trò gì đó khác biệt rồi, xem xem ngươi đã dâʍ đãиɠ thành cái dạng gì, cần phải nghiêm trị cái bệnh phóng túng này của ngươi mới được."

Mộ Dung Thanh Viễn ấn Cố Thiêm xuống giường, đầu ngón tay búng búng lỗ huyệt đã bị thao đến sưng đỏ, "Chờ ta."

"Hmm......" Cố Thiêm cứng người, bị gảy mà rên lên một tiếng.

Mộ Dung Thanh Viễn vào phòng bếp lấy chút mật ong, không biết đổ mật ong vào trong lỗ huyệt kia sẽ có tư vị gì, sau đó rót một ít nước ấm vào chậu, rồi mới vội vàng trở về phòng.

Cố Thiêm nằm chờ trên giường có chút nóng nảy, cho rằng nam nhân không thể thao hắn nên muốn chuồn mất. Vì thế hắn quấn thêm chăn, xuống giường, mở hé cửa sốt ruột nhìn ra ngoài.

"Nóng vội như vậy à?" Mộ Dung Thanh Viễn vừa mở cửa liền nhìn thấy một gương mặt vô cùng căng thẳng, thân mình quấn trong chăn bông, chỉ lộ ra một cái đầu, nhìn y không chớp mắt.

"Ngươi, ngươi trở lại rồi?"

Mộ Dung Thanh Viễn một tay trực tiếp vác hắn lên, nửa ôm hắn đến bên giường, "Đến đây, đến đây, để tướng công hảo hảo yêu thương ngươi!"

Tướng công! Tướng công! Tướng công! Cố Thiêm trong lòng thầm gào thét, thật sự là mắc cỡ chết người.

Cố Thiêm được nam nhân nhẹ nhàng đặt lên giường, rồi y vén chăn ra, nói: "Tự mở rộng chân chờ tướng công!"

Thẹn thùng liếc nhìn nam nhân, Cố Thiêm do dự dạng hai chân, hai cái lỗ nhỏ đỏ bừng lộ ra. Chỗ đó đã bị đùa bỡn cực kỳ nhạy cảm, bị không khí lành lạnh xâm nhập, Cố Thiêm đột nhiên cảm thấy ngứa ngáy kì lạ.

"Ô ô...... Ngứa......" Cố Thiêm không tự chủ được mà động đậy, bất giác cọ vào chăn bông.

"Mật ong này ăn ngon cực kì, không biết cái miệng nhỏ nhắn phía dưới của ngươi có thích không." Mộ Dung Thanh Viễn quét một ít mật ong trong lọ ra, đưa lên miệng Cố Thiêm.

Mật ong có mùi hương ngòn ngọt, Cố Thiêm tò mò vươn đầu lưỡi ra liếʍ.

"Ngon không?" Nam nhân hỏi, nhưng ánh mắt lại đầy ác ý.

"Ngon." Cố Thiêm chẹp lưỡi, dư vị ngọt ngào còn đọng lại trong miệng.

Thè lưỡi ra, Cố Thiêm muốn liếʍ thử thêm vài miếng nữa, nhưng nam nhân lại né tránh, thật đáng ghét.

"Muốn ăn mật thì phải nghe lời." Nam nhân thò ngón tay dính mật xuống hạ thể hắn, vừa đến miệng hoa huyệt liền không chút do dự cắm vào.

"A hức......" Cố Thiêm run lên, hai chân vô thức kẹp chặt tay nam nhân.

"Thả lỏng chút, ngoan!"

Y rút ngón tay ra khỏi lỗ hoa, lại vét một lượng lớn mật ong nhét vào. Sau đó ngón tay đẩy mật dịch mềm mềm dính dính vào hoa huyệt, bắt đầu bôi lên khắp nơi trong vách hang, xoa xoa chỗ này, ấn ấn chỗ kia, mị thịt ngứa ngáy chỉ có thể phát run.

"Ô ô...... Không được...... Thật ngứa...... A ha...... Nhanh lên...... Thao thao chỗ đó...... Thao thao...... nó đi......"

Nắm chặt tay nam nhân, mạnh mẽ nhét sâu vào lỗ huyệt, chỗ đó thật sự vô cùng ngứa, nhưng nam nhân lại chỉ đưa đẩy hời hợt phía ngoài miệng huyệt, ngón tay hoàn toàn không chạm đến điểm mẫn cảm của hắn.

"Nào nào, chút nữa sẽ cho ngươi ăn mật mà, ngoan, buông tay ra."

Mộ Dung Thanh Viễn hôn hôn lên khóe môi Cố Thiêm trấn an, nhưng lúc này tay y đã không thương tiếc rút ra khỏi lỗ huyệt.

"Đừng -- mau mau...... Tiến vào đi mà......"

Nam nhân nghe lời trực tiếp móc dươиɠ ѵậŧ ra, ưỡn thẳng lưng cắm vào.

"A hức...... Thật thoải mái......" Cố Thiêm thỏa mãn, híp mắt hưởng thụ.

"Ưh...... Ư...... Nhanh lên...... Dùng lực...... A hức...... Mau...... Mau......"

Nửa người Cố Thiêm chống lên giường, chân quấn quanh eo nam nhân hùa theo lực đẩy, vừa rên vừa lắc. Tiểu huyệt ngậm chặt dươиɠ ѵậŧ nam nhân, vừa hút vừa cắn không buông.

Có lẽ do bên trong tiểu huyệt quét đầy mật ong, nên mỗi khi cắm xuống liền phát ra tiếng "Phốc xuy" dính dính nhớp nháp. Mộ Dung Thanh Viễn tàn nhẫn thao lộng bên trong cơ thể hắn, đỉnh đến âʍ ɦộ hắn, rút ra toàn bộ, sau đó lại dùng hết toàn lực đυ. vào trong.

"A hư...... Sắp bị thao chết...... Ô ô...... Chậm một chút...... Chậm một chút...... Hức...... Đừng...... Bỏ cuộc......"

Cố Thiêm đã bị đυ. đến mức thân thể lắc la lắc lư trên giường, lỗ huyệt nóng ran tê dại, không thể không xin tha.

Hôm nay nam nhân rất là nghe lời, thực sự rút côn ŧᏂịŧ ra, không cắm vào nữa.

Cố Thiêm đột nhiên cảm thấy có chút trống rỗng, dụi dụi vào eo nam nhân mà rầm rì cầu xin, "Ô ô...... Tiến vào đi...... Ngứa quá...... Vào đi...... Nhanh lên...... Ưʍ......"

"Lại đây ăn mật. Trên đó đều là thứ ngươi thích ăn."

Mộ Dung Thanh Viễn vỗ vỗ dươиɠ ѵậŧ cương cứng dữ tợn của mình lên má Cố Thiêm, Cố Thiêm híp mắt nhìn qua, trên côn ŧᏂịŧ dính nhớp mật ong sáng lóng lánh làm dươиɠ ѵậŧ trở nên diễm lệ tráng kiện.

"Liếʍ một chút, liếʍ một chút đi." Nam nhân chọc chọc dươиɠ ѵậŧ vào môi Cố Thiêm.

Trên đó còn vương tao khí cùng dâʍ ɖị©ɧ của hắn, hòa lẫn với vị ngọt ngào của mật ong, cự vật hùng tráng của nam nhân đã khiến Cố Thiêm không dời mắt được, chứ đừng nói đến sức hấp dẫn khi cả hai thứ cùng kết hợp với nhau.

Cuối cùng, hắn không kìm nổi mà nuốt nước miếng, hầu kết chuyển động, sau đó ngậm lấy dươиɠ ѵậŧ của nam nhân vào miệng.

"Ngô......"

Mùi của nam nhân hỗn loạn cùng vị mật ong thơm ngọt và vị dâʍ ɖị©ɧ tanh tưởi của chính mình, toàn bộ đều bị hắn nuốt hết vào trong bụng, Cố Thiêm liếʍ láp như cực kì đói khát, tham luyến hưởng thụ tư vị mê người.

Mỗi một nơi trên đại nhục bổng hắn đều phải mυ"ŧ sạch sẽ, thè cái lưỡi nhỏ liếʍ dọc thân dươиɠ ѵậŧ từ dưới lên trên, rồi chạm vào qυყ đầυ, sau đó ngậm toàn bộ dươиɠ ѵậŧ vào miệng, răng môi bao vây cắm thẳng vào cổ họng.

"Ô ô...... Ô ô......"

Cả khoang miệng đều bị tràn ứ, nước miếng từ trong miệng chảy ra tí tách dọc theo dươиɠ ѵậŧ nam nhân, đôi mắt nhắm nghiền run lên, miệng bị cắm chỉ có thể nức nở, trông bộ dáng rất thỏa mãn.

"Ah......" Nam nhân sảng khoái rên một tiếng, sau đó ấn đầu Cố Thiêm đưa đẩy.

Cổ họng mềm mại áp lại qυყ đầυ của y, ấm áp trơn ướt, đầu lưỡi linh hoạt đảo liên tục, càn quét qua mỗi đường gân trên côn ŧᏂịŧ, thật sự tiêu hồn.

"Mật có ngon không? Muốn ăn nữa không?"

Sau khoảng chục lần cắm vào, cuối cùng nam nhân cũng rút ra khỏi miệng Cố Thiêm, Cố Thiêm nhắm mắt liếʍ môi, khóe mắt đỏ hoe trông như là sướиɠ đến mức khóc lên vậy.

"Muốn...... Muốn ăn...... Muốn ăn......"

Chân đã tự động banh ra, lỗ nhỏ không ngừng đóng mở kêu gọi nam nhân nhanh chóng tiến vào, Cố Thiêm vội vàng kéo tay nam nhân nói: "Nhanh lên a...... Mau...... Còn muốn......"

Thật là một đứa nhỏ tham lam, nam nhân lấy ngón tay vét mật ong, nhồi vào trong hoa huyệt, sau đó đỡ dươиɠ ѵậŧ mà cắm vào.

"Hôm nay ta sẽ cho ngươi ăn đủ!" Nam nhân bắt đầu điên cuồng đưa đẩy.

Bên trong huyệt có lẽ là được nhồi đầy mật ong nên ướt nhẹp căng tràn, mυ"ŧ chặt dươиɠ ѵậŧ y không rút ra được, thanh âm đưa đẩy tự nhiên vang dội lại còn ái muội.

"Phốc xuy, phốc xuy."

"A hức...... A...... Sắp bị thao chết...... Ô ô......" Cố Thiêm động tình rêи ɾỉ, hai tay với lên lưng nam nhân cố gắng bám vững, không cẩn thận, móng tay liền cào ra mấy đường vạch đỏ.

Nam nhân lại giống như được cổ vũ, "Bạch bạch bạch" càng ra sức đυ. mạnh hơn.

Hết chương 23

.

.

.

Một người cực kì mong có con, một người chỉ mong sẩy thai... Hầy... hai đứa trẻ ngốc lần đầu iu đương nàyyyy