Chương 10

Ta an vị ở đằng kia ngơ ngác nhìn Đức phi khóc không biết mệt mỏi, khóc mệt mỏi liền uống chén trà, bổ sung nước một chút sau đó tiếp tục khóc.

Ngay lúc ta không biết làm gì, Thúy Nhi cúi người, lặng lẽ nói thầm bên tai ta: "Nương nương, không phải Đức phi nương nương giá họa chúng ta trước, chúng ta mới phản kích sao?”

Đúng rồi!

Ta nhìn Đức phi khóc quên mình trước mặt, trong nháy mắt liền mất đi kiên nhẫn.

“Cho nên nương nương, tiếp theo chúng ta phải làm sao bây giờ? "

Thúy Nhi trưng cầu ý kiến của ta.

Sao nào? Biện pháp xử lý ban đầu của ta đối với người đến gây chuyện là gì?

Hình như là ném ra ngoài.

Cho nên, ta liền mang theo Đức phi đem nàng ném ra ngoài.

Lúc ta ném Đức phi ra ngoài, tuyến lệ của nàng không ngừng ra nước mắt.

Cho nên trong cung đồn đãi ta đánh Đức phi khóc sau đó ném ra ngoài.

Càng đáng giận chính là, Tô Phất buổi tối ôm bàn cờ tới tìm ta chơi, lại nghi hoặc hỏi ta:

"Không phải là ngươi thật sự đánh người ta chứ?"

Ta: "...Ngươi còn hỏi nữa ta sẽ đánh ngươi sau đó ném ra ngoài.”

Tô Phất im lặng, ngược lại bắt đầu cùng ta vui vẻ chơi cờ.

Tô Phất gần đây rất mê đánh cờ, mỗi buổi tối đều đến tìm ta chơi.

Chính xác mà nói, bởi vì ta đến đây cho nên hắn mới mê cờ vua.

Nguyên nhân là do kỳ nghệ của Tô Phất rất nát, mà ta cũng chẳng khá hơn hắn bao nhiêu.

Chỉ có lúc đánh cờ với ta, hắn mới có thể cảm nhận được thú vui đánh cờ, mà không phải chịu nỗi đau thua thảm.

Lúc đang đánh cờ say sưa, Tô Phất đột nhiên dương dương đắc ý khoe khoang với ta:

"Gần đây Tịnh Linh lại càng dính người, còn đưa điểm tâm đến cho ta, ngươi nói xem có muội muội làm sao lại tốt như vậy chứ?"

Tô Phất hẳn là còn không biết, ở trong lòng Tịnh Linh, hắn đã biến thành hình tượng một tiểu bạch hoa nhu nhược kiên cường như thế nào.

Ta cười mà không nói, trở tay lấy quân cờ của hắn.

Liên tiếp mấy ngày, Hoàng thượng đều ngủ lại Thừa Minh cung của Quý phi nương nương... chơi cờ suốt đêm.

Tô Phất hệt như một con cú đêm, còn là một con cú đêm không biết mệt mỏi, cùng ta đánh cờ cả đêm nhưng ban ngày vẫn có tinh thần phấn chấn đi vào triều.

Mà ta thì ngược lại, hận không thể ngày đêm điên đảo, mỗi ngày ngủ thẳng đến giữa trưa, không thèm ăn cả điểm tâm.

Mặt Thúy Nhi bởi vì mỗi ngày phải ăn thêm một phần điểm tâm, mắt thường cũng có thể thấy được tròn lên không ít.

Nhưng thực tế ở ngoài mọi người đều nói ta được thịnh sủng liên tục, thậm chí còn có lời đồn hoàng hậu tương lai chắc chắn là ta.

Thúy Nhi hào hứng nói với ta những lời này, ta chỉ bảo nàng đi chú ý cung điện Đức phi một chút, ngày nào đó nếu bị nước nhấn chìm nhớ gọi người đến tu sửa.

Ta vốn cho rằng Tô Phất mỗi ngày đều chạy đến chỗ ta, Tịnh Linh không chừng sẽ ghen tị không thôi, nhưng ngoài ý muốn chính là nàng đối với chuyện này lại xem nhẹ.

Bởi vì sự chú ý của nàng toàn bộ đều ở chuyện ta ném Đức phi ra khỏi cung, cũng đối với hành vi của ta tán dương cùng cổ vũ cực lớn.